🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trò chơi nói, cái quái gì vậy?

 

81.

 

Kỷ Hành: "Rất có kiến giải".

 

Anh tiến lên một bước, thuận tiện nhét tờ giấy đỏ vào trong túi của người trước mặt, ôn hòa nói: "Cho dù kỹ năng lái xe của tài xế có tốt đến đâu, xe cũng không thể thiếu túi khí an toàn".

 

Loại chuyện như lật xe thường xảy ra bất ngờ khiến người ta không kịp trở tay.

 

Một lần già mồm là đủ rồi, Tô Nhĩ không giả vờ ngượng ngùng từ chối như thu tiền lì xì năm mới nữa, nghiêm túc nói một câu cảm ơn.

 

Ra ngoài chưa đầy bốn mươi phút, Vương Tam Tư đã quay trở lại.

 

Đi bên cạnh hắn là một cô gái mặc váy trắng, tóc dài đen nhánh được tết thành bím, khuôn mặt nhỏ nhắn, chỉ cần chớp mắt một cái đã toát lên vẻ trong sáng.

 

"Chào mọi người". Cô gái nở nụ cười nhẹ: "Tôi tên là Tiểu Thúy".

 

Cái tên Tiểu Thúy thường chỉ là cách đơn giản hóa xưng hô, không thể nào là tên đầy đủ, lần đầu tiên Tô Nhĩ lại gặp người tự giới thiệu mình như thế.

 

Vương Tam Tư giúp Tiểu Thúy xách hành lý, đưa cô vào nhà.

 

Tô Nhĩ nhìn chằm chằm theo bóng lưng của bọn họ, bỗng nhiên mở miệng: "Nhân viên công tác đi cùng anh ra ngoài đâu rồi?"

 

Vương Tam Tư dừng bước nhưng không quay đầu lại: "Tín vật mà Hứa Hạc giao cho tôi... Bị rớt trên đường, cậu ấy đang giúp tôi tìm, tôi đưa người trở về trước".

 

Con quỷ tem mà tốt bụng đến mức giúp người ta đi tìm ghim cài áo?

 

Đợi cho Vương Tam Tư đi xa, Tô Nhĩ nghiêng đầu cười nói với Kỷ Hành: "Nhìn mặt tôi có vẻ dễ gạt lắm à?"

 

Lấy cái cớ vụng về có lệ như thế chứ.

 

Kỷ Hành: "Có lẽ anh ta nghĩ rằng, có mượn cớ hay đến mấy cậu cũng sẽ nghi ngờ".

 

Tô Nhĩ suy nghĩ một chút, gật đầu đồng tình: "Cũng đúng". Sau đó lại nói với giọng điệu không chắc chắn: "Giá trị mị lực ở đây hình như không có tác dụng".

 

Kỷ Hành: "Ồ?"

 

"Lúc mới bước chân vào nhà họ Hứa, tôi đã thử hút hai anh em bọn họ, hương vị giống hệt nhau, sau đó tôi nổi lên hứng thú hút thử quỷ tem xem sao, kết quả chẳng khác gì người bình thường". Tô Nhĩ nhíu mày: "Nếu như chỉ là bị ảnh hưởng bởi ảo cảnh, vậy chẳng phải quá vô lý sao?"

 

Quỷ tem có thể là sự tồn tại thực, vậy tại sao không thể hút được âm khí?

 

Kỷ Hành suy tư một chút, đưa ra phán đoán: "Có lẽ là do mùi hương".

 

Tô Nhĩ: "Ý anh là hương trong lư hương?"

 

Kỷ Hành: "Mùi hương từ việc đốt lư hương có thể che giấu được âm khí".

 

Lư hương trong tay của Hứa Hạc lại cố ý chôn giấy đỏ, ai biết bên trong đang phong ấn thứ đồ chơi gì.

 

Tô Nhĩ cân nhắc nói: "Mùi hương có thể che giấu được khẩu vị, nhưng tôi vẫn còn một đôi mắt".

 

Không thể hút được thì dùng đôi mắt trong cơ thể để kiểm tra Vương Tam Tư.

 

Cậu thuộc phái hành động, lập tức cất bước đuổi theo.

 

Trong phòng khách, Tiểu Thúy vừa rót xong một cốc nước, chủ động đưa cho Vương Tam Tư để cảm ơn anh đi đón mình.

 

Bước chân của Tô Nhĩ bỗng nhiên dừng lại ở cửa, không tiến vào.

 

Cảm thấy có người mới đến, Tiểu Thúy quay lại, nở nụ cười dịu dàng, từ trong hành lý lấy ra một ít đặc sản của thành phố tặng cậu.

 

"Cho tôi xin thêm một ít được không?" Tô Nhĩ ngại ngùng cười cười: "Bạn của tôi đặc biệt thích ăn".

 

Tiểu Thúy vô cùng hào phóng, lại đưa thêm một ít nữa, Tô Nhĩ vô cùng cảm kích, xoay người, mặt không đổi sắc chuẩn bị đi tìm Kỷ Hành.

 

Đi chưa được mấy bước, suýt tí nữa là va phải Hứa Hạc, hắn ta vội vã đi gặp vị hôn thê, vừa bước nhanh về phía trước vừa nói lời xin lỗi.

 

Trong sân nhà họ Hứa, có một khu vực riêng để trồng rau, những lá rau xanh mướt, Tô Nhĩ vừa đến gần đã thấy Kỷ Hành khoanh tay đứng ở đó "ngắm rau".

 

Rất gần gũi với cuộc sống.

 

Tiếng thở dài nhẹ nhàng theo gió bay tới, sự chú ý của Kỷ Hành rời khỏi đám rau, khóe mắt lướt qua vẻ mặt của cậu thì khóe miệng hơi cong lên: "Không thu hoạch được gì đúng không?"

 

Tô Nhĩ cũng trầm giọng nói: "Nhìn không thấu".

 

Lợi dụng con mắt ấy, tất cả những hình ảnh mà cậu trông thấy đều như bị làm mờ đi bằng hiệu ứng mosaic.

 

Kỷ Hành không cảm thấy ngạc nhiên vì chuyện này: "Trò chơi nhất định sẽ nghĩ ra cách để ngăn cản con mắt trong cơ thể cậu".

 

Tô Nhĩ chỉ quan tâm đến lợi ích thực tế, ánh mắt khẽ động: "Nhưng điều này cũng cho thấy có thể phân biệt ai là người ai là quỷ, ai là quỷ sẽ trở thành điểm mấu chốt để hoàn thành nhiệm vụ".

 

Bằng không, phó bản sẽ không cố ý hạn chế năng lực này.

 

Kỷ Hành trầm mặc một chút: "Đi ra ngoài một chút".

 

Tô Nhĩ không hỏi gì thêm, trực tiếp đi theo sau lưng anh.

 

Tới một nơi vắng vẻ, Kỷ Hành nghiêm túc yêu cầu: "Dùng sức hét to lên".

 

Tô Nhĩ sửng sốt một chút, lấy hơi rồi hét a một tiếng về phía bầu trời.

 

Âm thanh không lập tức lan ra, ngược lại còn trở nên nặng nề, mơ hồ kèm theo tiếng vọng lại.

 

Tô Nhĩ nhíu mày, lại hét thêm một tiếng nữa, cảm giác kỳ lạ lại tăng lên thêm.

 

Kỷ Hành: "Có suy nghĩ gì không?"

 

Tô Nhĩ cúi đầu trầm tư: "Hình như đang ở trong một không gian bịt kín..."

 

Những lời phía sau vẫn chưa nói hết, trong đầu vẫn còn tìm kiếm một cách so sánh phù hợp.

 

Kỷ Hành giúp cậu hoàn thành 'hạng mục' này: "Quan tài".

 

Tô Nhĩ sựng lại, nghĩ lại thì đúng là rất hình tượng, cho dù đã đứng ở nơi thưa thớt người, không khí cũng vẫn không trong lành, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.

 

Kỷ Hành cười cười: "Thế giới trong quan tài có lẽ có càn khôn khác, giờ thì tận mắt thấy được rồi".

 

Tô Nhĩ vẫn còn vài phần nghi ngờ: "Có một điều vẫn chưa hợp lý, con quỷ tem khẳng định chắc nịch rằng đây là ảo cảnh của nó".

 

Thực tế cũng quả thật như vậy, vết thương của Hạ Chí ở đây hoàn toàn không hiện rõ.

 

Kỷ Hành: "Nếu như sức mạnh của quỷ là từ quan tài, thì điều này không mâu thuẫn".

 

Tỉ mỉ hồi tưởng lại những chi tiết khi tiếp xúc với quỷ tem, khóe miệng Tô Nhĩ giật nhẹ một cái: "Chẳng lẽ con quỷ tem đó cũng hoàn toàn không nhận ra được?"

 

Trừ khi diễn xuất của đối phương đáng đạt giải Oscar, thái độ ra vẻ ta đây đó không giả bộ được, từ lời nói đến cử chỉ của quỷ tem toát ra sự tự tin rõ ràng: nó là người tạo ra ảo cảnh này.

 

"Đầu óc của nó chắc dành hết cho việc bịa chuyện rồi". Kỷ Hành chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên: "Chỉ cần dựa vào việc nó coi Hứa Hạc là người tốt trong câu chuyện là đủ hiểu".

 

Quỷ tem nói rằng có nhiều chuyện nó không còn nhớ rõ, bây giờ xem ra không chỉ là thiếu sót ký ức đơn thuần, mà xác thực là hỗn loạn.

 

Trên đường trở về, Tô Nhĩ lại cẩn thận quan sát cảnh trí xung quanh: "Không biết chúng ta đang ở một mốc thời gian nào đó trong quá khứ hay là một ảo cảnh do quan tài tạo ra".

 

Nếu như là quá khứ, vậy những hành động của bọn họ có thể thay đổi được tương lai hay không?

 

Kỷ Hành đột nhiên dừng lại: "Lúc sử dụng công thức để giải đề, cậu có quan tâm đến nguồn gốc của công thức không?"

 

Tô Nhĩ: "Thỉnh thoảng thôi".

 

Phần lớn thời gian cậu chỉ quan tâm đến kết quả, càng thích học bằng cách thuộc lòng công thức hơn.

 

Kỷ Hành bình tĩnh nói: "Hứa Hạc khẳng định là có mưu đồ khác, nhưng cho dù hắn đang mưu tính gì, chúng ta chỉ cần giành được lợi ích về tay mình là được".

 

Tô Nhĩ khẽ nuốt nước bọt: "Nếu mục đích của hắn chỉ đơn thuần là muốn giết người..."

 

Kỷ Hành lý trí đáp lại: "Vậy thì giết lại hắn".

 

Tô Nhĩ ra vẻ thụ giáo nói: "Nghe anh nói một buổi bằng đọc sách mười năm".

 

.

 

Bầu không khí nhà họ Hứa có phần không được tốt.

 

Tiểu Thúy dựa sát vào Hứa Hạc rất thân thiết, Hứa Hàn vẫn chưa nói gì, nhưng trên nét mặt đã viết rõ: không tán thành đối với cặp đôi này.

 

Mấy nhân viên công tác của Cục Lý Trị ở một bên hòa giải, khen Tiểu Thúy xinh đẹp, cực kỳ xứng đôi với Hứa Hạc.

 

Tiểu Thúy mím môi cười cười, đứng ở góc độ của người xem, Tô Nhĩ cảm thấy nụ cười của cô ta có chút gượng ép.

 

Cổng sân không khóa, bị ai đó đẩy nhẹ phát ra tiếng két kéo dài.

 

Con quỷ tem vậy mà đã trở về, đi thẳng tới trước mặt Tiểu Thúy đưa tay ra, để lộ một chiếc ghim cài.

 

Tiểu Thúy rất kinh ngạc vì có thể tìm lại được món đồ đã mất.

 

Hứa Hạc ôm lấy Tiểu Thúy, cảm ơn quỷ tem: "Thật tốt quá! Cậu đã giúp chúng tôi tìm lại được tín vật định tình".

 

Thấy thế Tô Nhĩ hạ giọng: "Cô ta bị thương ở eo".

 

Kỷ Hành gật đầu, cũng nhận ra lúc Tiểu Thuý bị ôm ngang eo đã không thể kiểm soát được thân thể mà cứng người trong chốc lát, nhưng cô ta lại không dám né tránh, giả bộ vô ý nắm lấy cổ tay của Hứa Hạc, nhẹ nhàng hạ thấp cánh tay của đối phương xuống một chút.

 

Nhà họ Hứa không thích những hoạt động giải trí, cờ, mạt chược, bài lá đều không có, tivi cũng không thường bật.

 

Lúc này, nhiều người cùng tụ tập một chỗ chỉ có thể tìm chuyện để nói.

 

Vì để giảm bớt bầu không khí, Hứa Hạc chủ động nói: "Tôi dẫn mọi người đi tham quan bảo bối mà tôi mua được bên ngoài".

 

Mọi người đều lộ ra vẻ mặt hứng thú.

 

Hứa Hạc dẫn mọi người đến một căn phòng nhỏ, Hạ Chí đứng dưới gốc cây gần đó, cố gắng che giấu sự bối rối trong mắt.

 

Hứa Hạc hoàn toàn không nghi ngờ cô đang làm gì ở đây, ngược lại còn nhiệt tình mời cô cùng đi xem.

 

Trong phòng, mỗi chiếc lư hương đều đang đốt hương, ánh mắt của Hứa Hạc trong lúc vô tình để lộ ra một chút mê mẩn.

 

"Đây là ...đồ cổ?" Mấy vị nhân viên công tác của Cục Lý Trị cũng coi như là có kiến thức rộng rãi, đáng tiếc lại không có năng lực phân biệt đồ cổ.

 

"So với đồ cổ còn lợi hại hơn". Hứa Hạc khôi phục lại bình thường, thần bí nói: "Nghe nói vào những lúc đặc biệt, khói từ những lư hương này có thể kéo dài hàng ngàn dặm mà không ngắt quãng, dẫn đường cho người ta đi thông đến thị trấn Tự Do".

 

Lời vừa dứt, bốn phía lặng ngắt như tờ.

 

Một lúc sau, người phụ trách Cục Lý Trị là người đầu tiên phục hồi tinh thần, kích động đến mức môi cũng run rẩy: "Có thật không?"

 

Hứa Hạc bình tĩnh nhìn ông vài giây, sau đó bật cười: "Chỉ là truyền thuyết mà thôi, tôi cảm thấy thú vị mới mua về".

 

Rồi hắn quay sang nhìn Tiểu Thúy đầy tình cảm: "Biết đâu một ngày nào đó, cái lư hương này thật sự hiển linh, chúng ta sẽ cùng đi đến thị trấn Tự Do".

 

Vương Tam Tư đứng bên cạnh bèn phụ họa, nói vài câu tâng bốc kiểu như bọn họ thật sự rất xứng đôi, nhưng ánh mắt lại giống như cao su dán chặt vào mấy cái lư hương, chậm chạp không chịu dời đi.

 

Hạ Chí cảm thấy hắn ta không được bình thường, nhíu mày, cố ý đứng ra xa một chút.

 

"Anh Hứa, em có hơi mệt". Tiểu Thúy đột nhiên làm nũng.

 

Hứa Hạc lập tức khóa cửa gian nhà lại, bất chấp ánh mắt luyến tiếc của mọi người.

 

.

 

Sân nhà vào lúc hoàng hôn tựa như một bức tranh đẹp đẽ nhất.

 

Vương Tam Tư nhận thấy những người chơi ở đây đều né tránh mình, liền chủ động đi tìm ba người còn lại, kể về quá trình đi đón Tiểu Thúy.

 

"Cô ấy nói với tôi, lúc Hứa Hạc vẫn còn trong thành phố, hắn thường xuyên dùng những truyền thuyết về lư hương để thu hút người đến tham quan, về sau những người đó đều biến mất, Tiểu Thúy còn than phiền rằng Hứa Hạc thường đánh cô ta, hoàn toàn không phải là người hào hoa phong nhã như bên ngoài".

 

Hạ Chí đề phòng nói: "Sao anh không nói sớm?"

 

Vương Tam Tư nghiêm túc nói: "Tôi có lòng riêng, muốn một mình độc chiếm".

 

"..."

 

Người chơi nhận được tin tức thường giấu diếm cũng là chuyện bình thường, không thể trách được.

 

Không cho ai có cơ hội đặt thêm câu hỏi, Vương Tam Tư đã nghiêm mặt nói: "Lúc mới vừa nhìn thấy những lư hương đó, tôi đã có một cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có".

 

Trong nháy mắt đó, tựa như có thứ gì đó từ trong lư hương sắp lao ra ngoài, nuốt chửng linh hồn của mình.

 

"Vì vậy, sau khi cân nhắc kỹ, tôi thấy đặt cược vào việc hợp tác đoàn đội sẽ an toàn hơn".

 

Hạ Chí phán đoán không ra thật giả, quay sang nhìn Tô Nhĩ và Kỷ Hành, muốn nghe ý kiến của bọn họ một chút.

 

Tô Nhĩ mỉm cười nói: "Mọi người cùng kiếm củi thì lửa mới đốt được cao, anh nguyện ý hợp tác một lần nữa thì rất tốt".

 

Trực tiếp chuyển chủ đề mà thậm chí còn không dùng lời vô ích để thăm dò xem Vương Tam Tư có thật lòng hay không.

 

Hạ Chí thầm cảm thấy buồn bực, nhưng lại không tiện nói ra.

 

.

 

Tuy Hứa Hạc sắp xếp chỗ ở cho từng người, nhưng mà từ lúc chạng vạng Tô Nhĩ đã luôn ở cùng một chỗ với Kỷ Hành, đến khi trời tối hẳn, bọn họ cùng hẹn nhau đi nghe lén.

 

Không đi thẳng đến chỗ Hứa Hạc, hai người tìm một nơi kín đáo bên ngoài căn phòng chứa lư hương để rình mò.

 

Cũng may là tuy đang giữa mùa hè, nhưng trong bụi cỏ cũng chẳng có bao nhiêu muỗi, nếu không chắc chắn sẽ phải chịu tội.

 

Khi mặt trăng lên trên đầu ngọn liễu, rốt cuộc Hứa Hạc cũng xuất hiện, trên mặt không còn nụ cười thân thiện ban ngày, thay vào đó là một vẻ thành kính.

 

Hắn quỳ ba bước một lần để tiến vào nhà, lúc trở ra lại liên tục hướng về phía cái lư hương dập đầu bảy lần thật mạnh.

 

"Chẳng mấy chốc nữa tế phẩm sẽ tới". Hứa Hạc nở nụ cười quái dị: "Thần Tự Do, sau lần cung phụng này, xin ngài hãy cho con trở thành người khiêng quan tài, con sẽ là người hầu trung thành nhất của ngài!"

 

Hứa Hạc lại dập đầu thêm bảy lần nữa, mới rời khỏi gian nhà.

 

"Tế phẩm". Tô Nhĩ hơi cúi đầu: "Cố ý dùng ổ khóa cũ, lại dẫn người đến tham quan, chẳng lẽ hắn muốn dụ dỗ người ta đến trộm lư hương?"

 

Mà những kẻ trộm, sẽ bị lư hương biến thành tế phẩm.

 

Kỷ Hành gật đầu: "Chỉ có khả năng đó".

 

Nếu như tùy tiện xông vào, hệ số nguy hiểm có thể tưởng tượng được.

 

Tô Nhĩ ho khẽ một tiếng, nói ra câu chân lý trước khi hành động: "Tôi có một ý tưởng".

 

Hai người nhìn nhau, Kỷ Hành bất đắc dĩ nói: "Đi tranh cử làm người khiêng quan tài à?"

 

Có vết xe đổ làm vệ trưởng trước đó, không khó để đoán được logic trong hành động của cậu.

 

Tô Nhĩ bình thản nói: "Dựa theo lời của Tiểu Thúy, Hứa Hạc sở hữu lư hương lâu như vậy mà vẫn chưa trở thành người khiêng quan tài, điều này chứng minh cái vị thần Tự Do đồ bỏ kia vốn chướng mắt hắn ta".

 

Chuyện này chẳng khác gì yêu đương với bạn gái vài chục năm mà chẳng được kết hôn.

 

Kỷ Hành buồn cười: "Chỉ sợ cậu đi vào đó rồi thì cơ hội mở miệng cũng không có".

 

Tô Nhĩ không nói lời nào chạy đến khu vườn rau gần đó, bắt đầu nặn tượng đất, tổng cộng nặn ra bốn năm mươi cái, trong đó có bình thường, cũng có con có năm con mắt, hoặc là ba đầu sáu tay. Cậu lén dùng súng điện bơm âm khí vào từng người đất.

 

Người đất cuối cùng, vì lượng âm khí còn sót lại không đủ, nó yếu ớt như là trẻ sinh non, phát ra tiếng kêu nhỏ như mèo con.

 

Tô Nhĩ cất súng điện đi, nhíu mày, việc hết âm khí dự trữ có nghĩa là cậu lại phải mạo hiểm giết quỷ để bổ sung âm khí. Nhưng mà bây giờ không phải là lúc để lo lắng về điều đó, cậu tranh thủ thời gian mang theo đội quân người đất trở về.

 

Sau khi kiểm đếm số lượng, Kỷ Hành liếc mắt nhìn Tô Nhĩ thật sâu, không nói được một lời.

 

Tô Nhĩ dặn dò đội quân người đất tỉ mỉ một lúc lâu, trong lúc đó, Kỷ Hành giúp đỡ mở ổ khóa bên ngoài gian nhà, nghiêng người nhường đường, ý tứ rất rõ ràng: Xin mời bắt đầu màn trình diễn của các người.

 

Đội quân người đất dựa theo yêu cầu của Tô Nhĩ, tái hiện lại hành động của Hứa Hạc không lâu trước đó, ba bước quỳ một lần, sau khi vào nhà thì cung kính dập đầu bảy lần trước cái lư hương. Điểm khác biệt là, lúc mở miệng, lời nói lại sửa đổi theo phiên bản của Tô Nhĩ:

 

"Tôi có ba cái chân".

 

"Tôi có năm con mắt".

 

"Tôi có sáu cái cánh to".

 

...

 

Sau khi từng người tự giới thiệu xong, cuối cùng tất cả đồng thanh nói:

 

"Thần tự do vĩ đại ơi, xin ngài hãy chọn người khiêng quan tài trong chúng con, ngài muốn hình dạng nào, chúng con đều có, tín đồ nguyện cung cấp cho ngài tất cả phục vụ".

 

Lư hương:...

 

....

 

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

 

Tô Nhĩ: Các con, nhanh đi tranh đấu giành thiên hạ cho ba ba!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.