"Đầu, xảy ra chuyện gì?" Yên lặng một hồi, Kỳ Du nói ít mà ý nhiều.
"Lúc quay phim.. Bị đụng trúng."
"Vì sao không nói cho tôi?"
"Quên, quên.."
"Quên?" Kỳ Du cười lạnh một tiếng. "Đừng nói với tôi là cậu bị đụng đến mất trí nhớ, chuyện này so với trọng sinh gì đó còn muốn nát hơn!"
Nhưng chuyện thối nát này vẫn có tồn tại a, Bùi Thước đau khổ nghĩ.
"Tôi thật sự không cố ý giấu giếm anh, vốn là chuyện không có gì." Bùi Thước cẩn thận giải thích.
Kỳ Du không chút khách khí đẩy Bùi Thước đang muốn đứng dậy về giường bệnh, lại bạo lực xách ghế dựa ngồi xuống, giọng nói lạnh lùng: "An Triệt đã bán cậu rồi! Nói, vì sao không để cho tôi biết?"
"Không phải gần đây anh có rất nhiều việc à, không ngờ rằng anh lại đặc biệt bay tới.."
Kỳ Du cắt ngang không cho Bùi Thước giải thích: "Cậu giấu giếm tôi, nếu không sao tôi phải bay đến đây trong đêm hôm khuya khoắt thế này!"
Mắt Bùi Thước trợn tròn, vị đại ca này anh có thể nói chuyện có đạo lý một chút được không vậy?
Kỳ Du vốn hoàn toàn không có một chút ý định muốn chăm sóc người bệnh, nhưng trông thấy trên đầu Bùi Thước còn quấn băng gạc, bộ dạng thế này vừa buồn cười vừa đáng thương, vẫn không nhịn được nhẹ giọng xuống, cau mày nói: "Rốt cuộc là thế nào?"
Thật ra Bùi Thước không muốn nói, cậu không nguyện ý nói cho Kỳ Du biết nguyên nhân, ngoài trừ sợ anh lo lắng ra, còn có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-cong-anh-de-cong/970258/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.