Phương Huyền nhìn thẳng, không đáp lời Kỷ Dịch Duy, chỉ bước nhanh về phía trước.
Kể từ khi hệ thống tách khỏi cơ thể và không cần phải theo cốt truyện gốc, thì nhân vật thụ chính và nhân vật công chính đối với một vai phản diện nhỏ như cậu là những quả bom hẹn giờ, có thể tránh thì tránh, nước giếng không phạm nước sông.
Trương An Lệ chạy theo sau Phương Huyền, khẽ ngẩng đầu nhìn dáng người cao gầy phía trước, lại quay đầu nhìn hai người kia vài lần, lông mày hơi nhíu lại.
Một người khác bước vào cửa, còn người đàn ông đầy hình xăm đứng ở cửa, khóe miệng mỉm cười, rồi lấy ra một điếu thuốc từ túi quần, châm lửa hút một hơi.
"Tám phút." Phương Huyền nói.
Trương An Lệ rùng mình, thời gian đã không còn cho phép.
Hai người vội vàng chạy trong gió đêm, những người chơi trên quảng trường đã biến mất không thấy đâu. Thời gian trôi nhanh, hai người dốc hết sức chạy về phía trước, may mắn không gặp nguy hiểm, đến tầng ba vào phút cuối cùng.
Phương Huyền đẩy cửa, quét mắt một vòng mọi người, phát hiện ngoài Đặng Thu Lâm và Hà Bình thở dốc, những người còn lại đều như mất hồn, thở dài ngao ngán.
"Mau lên, còn ba mươi giây nữa." Tiểu Anh thúc giục. Họ tránh năm con quái vật trong phòng, tiến vào cửa kính.
Trương An Lệ ngồi xuống, toàn thân vô lực, lau mồ hôi, nghỉ ngơi vài giây, không kịp chờ đợi mà chia sẻ thành quả với Tiểu Anh, "Tiểu Anh, không gian của tôi đầy rồi."
Cậu ta nở nụ cười nhẹ, trông rất hài lòng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-cong-xinh-dep-om-yeu-khuay-dao-san-khau/1076319/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.