Kỷ Dịch Duy nghiến chặt răng, hắn như dây đàn bị kéo căng đến cực hạn sắp đứt. Nhưng giọng điệu của hắn lại không biểu hiện cảm xúc tiêu cực. Hắn bình tĩnh lặp lại lời cậu: "Em không phải là cậu ấy."
"Ừm." Phương Huyền trả lời như mọi khi, giọng nói lạnh lùng và ổn định.
Cậu là một con quái vật, cậu đã ăn thịt người, cướp đoạt mọi thứ của người khác, chiếm đoạt cuộc sống của họ rồi lại giả vờ như không có gì xảy ra, lừa dối người thân cận suốt thời gian dài. Từ góc nhìn của con người, điều này là tội đáng chết, ai cũng có quyền trừng phạt cậu.
"Em ăn cậu ấy lúc nào?" Kỷ Dịch Duy siết chặt tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên rõ rệt.
Phương Huyền nhịn đau đớn trong cơ thể, vô cảm nói: "Có thể là lúc 18 tuổi."
"Có thể là 18 tuổi..." Tay Kỷ Dịch Duy bỗng chùng xuống, từ từ buông ra. "Em thậm chí còn không thể xác định được ngày chính xác, lại cho tôi câu trả lời mơ hồ như vậy?"
Cơn đau nhói như kim châm lan khắp cơ thể, Phương Huyền nắm chặt đuôi rắn lạnh lẽo để giữ cho đầu óc tỉnh táo. "Ừm."
"Vậy nên ngày đó em mới khác thường như vậy, có thể gần gũi với tôi, những thông tin tôi muốn biết em đều có thể trả lời một cách tổng quát, vì nội tâm đã bị thay thế rồi." Đôi mắt của Kỷ Dịch Duy sâu không thấy đáy.
Phương Huyền nghiến răng, mồ hôi to bằng hạt đậu rỉ ra từ trán, chảy xuống, hòa lẫn với nước mắt trong suốt, lăn dài theo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-cong-xinh-dep-om-yeu-khuay-dao-san-khau/527736/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.