Phòng livestream của Thịnh Diễm lúc này đã đạt lượng theo dõi rất cao, thậm chí trên các nền tảng lớn còn có người lập hẳn bài viết để tường thuật trực tiếp buổi phát sóng của cô ấy.
Chỉ mới phần mở đầu, đã có rất nhiều người có thể hình dung ra được đó là một câu chuyện như thế nào, và câu chuyện của Thịnh Diễm cũng không khác mấy so với những gì họ đoán.
"Từ nhỏ đến lớn, điều tôi biết ơn nhất chính là nền giáo dục bắt buộc chín năm của quốc gia. Nếu không có chương trình giáo dục này, tôi nghĩ ba mẹ tôi sẽ chẳng nỡ bỏ tiền cho tôi đi học đâu."
"Tất nhiên việc học của tôi không giống như người khác, tôi đi học không chỉ để học, mà còn phải tự kiếm tiền sinh hoạt cho bản thân. Vì tôi chỉ được ăn cơm tối ở nhà, còn bữa sáng và bữa trưa đều phải tự lo."
"Trước khi tốt nghiệp cấp hai, có rất nhiều bạn bè và thầy cô đã giúp đỡ tôi, cũng chính họ khiến tôi cảm nhận được sự ấm áp và lòng tốt trên đời này."
"Có lẽ mọi người sẽ nghĩ nhà tôi hồi đó rất nghèo, nhưng thực tế không phải vậy. Vì từ lúc em trai tôi được sinh ra, năm nào nó cũng có vô số quần áo và đồ chơi mới, lúc nào cũng ăn uống đầy đủ trắng trẻo mũm mĩm. Mấy thùng đồ ăn vặt trong nhà đều là của nó. Thậm chí có khi tiền tiêu vặt một ngày của nó còn đủ để tôi ăn sáng và ăn trưa trong một tuần, thậm chí là nửa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-cung-trong-dien-thoai-anh-hau/2857813/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.