4 năm sau...Xuân Quả vẫn hay ngắm nhìn mưa mỗi lúc nhớ Dương Trí, vẫn tự hay đối lòng mình không yêu cậu ta nữa. Nhưng con tim vẫn thao thức vì ai đó, nó ghét bản thân mình vô cùng.
" Tùng...Tùng...Tùng..."
Ba tiếng trống trường báo hiệu giờ ra về, nó cặp sách bút vào cặp, lòng vẫn buồn miên man về Dương Trí. Bước từng bước trên đường sao nặng nề cay đắng. Không biết hắn ta có còn nhớ mình không??? Hắn, ngay cả cách gọi người mà mình từng yêu nay cũng thay đổi. Có lẽ nó đã hận Dương Trí rất nhiều, tuy nhiên cũng không thể loại bỏ Dương Trí ra khỏi tâm trí nó, hắn ta cứ như keo con voi đấy, đính mãi vào lòng không buông ra được. Đi không nói,tốt nhất đừng về, nếu không nó sẽ xé xác hắn ra, cấu nghiến cho đỡ tuổi thân.
"Chốc"
" Đau đau"
"Yên nào"
Ba Đía xuất hiện,búng trán nó một cái. Nó biết chị mình đang nghĩ gì và nó thì không thích như vậy.
" Em làm gì vậy hả?"_nó lãnh đạm đưa mắt nhìn, 4năm qua đã biến nó thành một con bé trầm tính, ít nói, nó bị mắc chứng trầm cảm nặng khi hắn đi. Nhờ có gia đình và bạn bè, nó mới có thể vượt qua được. Đặc biệt Thiên Kỳ đã giúp đỡ nó rất.nhiều trong quá trình trị liệu. Tuy nhiên, cũng chỉ có thể dừng ở mức bạn bè mà thôi.
"Xem nào,má đàn hồi tốt, chưa bị anh nào hôn, giỏi lắm"_Ba đía xoa xoa hai cái má của nó, đau! Nó quạu:
"Bớt con nít đi,chị không có em dâu bây giờ"_nó nhăn mày.
"Yên tâm, chỉ sợ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-cung-ve-doi-anh-nao-ngoan-ngoan/1377780/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.