Hứa Hủ bị dị ứng vì đã uống một ngụm canh ngô, cậu không thể ăn ngô.
Lần này tuy không nghiêm trọng, nhưng lại rất phiền phức. Sau khi uống thuốc, mẩn đỏ đã lặn đi, nhưng phản ứng của cậu với loại thuốc dị ứng này lại khá mạnh, cả ngày hôm sau cứ mơ màng buồn ngủ.
Đến tối khi tinh thần khá hơn một chút, Hứa Hủ mới tìm bác sĩ điều trị chính của mình để xin một bản hồ sơ bệnh án đầy đủ.
Bác sĩ gần như gửi ngay lập tức, trong từng câu chữ còn có vẻ rất vui mừng, cảm thấy nhẹ nhõm khi cậu cuối cùng cũng chịu đối diện với tình trạng sức khỏe của mình.
Nhìn danh sách dài nguyên một trang về các tác nhân gây dị ứng, Hứa Hủ không khỏi cảm thán. Quả thật, câu mà Trương Sướng nói cậu là "Công chúa hạt đậu" chẳng sai một chút nào.
Cậu cũng rất tò mò làm sao cơ thể này có thể lớn lên được.
Trong số các loại trái cây phổ biến, cậu chỉ có thể ăn dâu tây, nho và cam. Về thịt thì chỉ ăn được cá và thịt bò, nhưng may là hầu hết rau củ đều có thể ăn được, gần như chẳng khác gì động vật ăn cỏ.
May mắn trong cái rủi là hầu hết các triệu chứng dị ứng của cậu ấy đều nhẹ, thường chỉ nổi mẩn đỏ một chút. Vì vậy, nếu thỉnh thoảng thèm quá, cậu có thể uống thuốc trước rồi ăn một chút, thông thường sẽ không có vấn đề gì lớn.
Ngoại trừ đậu phộng. Cậu bị dị ứng nặng với đậu phộng, chỉ cần một chút thôi cũng có thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-dep-om-yeu-chi-muon-huong-thu-thoi/2723699/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.