Họ ở đây gây ra không ít động tĩnh, làm kinh động đến những người xung quanh, chẳng mấy chốc đã bị nhân viên vây kín.
Hứa Hủ không hoàn toàn ngất đi, nhưng sắc mặt vô cùng kém, mồ hôi lạnh đầm đìa, cả người không còn chút huyết sắc, ngay cả đầu ngón tay cũng trắng bệch.
Kỳ Nghiên Tinh ôm lấy cậu, như đang ôm một vũng nước không thể nắm chặt.
Anh một tay đỡ lưng Hứa Hủ, một tay đặt lên cổ cậu, nơi đó mạch đập hỗn loạn và yếu ớt.
Vừa rồi tình huống quá hoảng loạn, dù Kỳ Nghiên Tinh đã cố hết sức bảo vệ để Hứa Hủ không bị ngã xuống cầu thang, nhưng cú ngã xuống đất vẫn không nhẹ chút nào.
Hứa Hủ vẫn còn mặc bộ trang phục diễn dày cộp, anh không thể kiểm tra, cũng không chắc có bị thương ở đâu không, thậm chí không dám tùy tiện bế cậu lên.
"Gọi bác sĩ đến đây." Kỳ Nghiên Tinh không ngẩng đầu, ra lệnh cho Cao Bình.
Cao Bình từ lúc xuống sân khấu đã đi theo Kỳ Nghiên Tinh, tận mắt chứng kiến ông chủ nhà mình nhanh như chớp ôm lấy Hứa Hủ.
Anh ta biết tình hình lúc này không ổn, lập tức nói: "Đã gọi rồi, em cũng đã liên hệ với Trương Sướng, cậu ấy sẽ tới ngay bây giờ."
Kỳ Nghiên Tinh gật đầu, ghé sát tai vào môi Hứa Hủ, trầm giọng hỏi: "Hứa Hủ, cậu có ổn không? Có bị ngã không? Đau ở đâu?"
Hứa Hủ cũng không rõ, chỉ cảm thấy đột nhiên trời đất quay cuồng, sau đó cả người không còn chút sức lực, tim đập loạn, đầu óc choáng váng, buồn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-dep-om-yeu-chi-muon-huong-thu-thoi/2723720/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.