Lăng Dực Trần nghe xong không đáp lời.
Ánh mắt hắn vẫn luôn dừng lại trên người Mạnh Khanh Nghi.
Nàng cố tình không nhìn hắn, chủ động nói: “Quý phi nương nương đang có thai, bệ hạ vẫn nên đi xem nàng trước đi.”
Nói xong, nàng muốn rút tay khỏi lòng bàn tay hắn, nhưng hắn nắm quá chặt, nàng không thể nào rút ra được.
Lăng Dực Trần cười như không cười, tay còn lại bỗng nhiên vòng ra sau ôm lấy eo nàng. Mạnh Khanh Nghi chưa kịp phản ứng đã ngã vào lòng hắn. Nàng đột nhiên ngẩng đầu đối diện với ánh mắt hắn.
“Bệ hạ…”
Hắn ôm chặt nàng trong lòng, hoàn toàn không cho Mạnh Khanh Nghi cơ hội thoát ra.
“Tống quý phi sợ sấm sét, chẳng lẽ Khanh Khanh lại không sợ sao?” Hắn rũ mắt, đôi con ngươi liễm diễm nhìn nàng.
Dù biết Mạnh Khanh Nghi đang giấu mình chuyện gì đó, nhưng nàng lạnh nhạt lâu như vậy, giờ lại thoáng chủ động một chút, hắn liền có chút không kiềm chế được mà muốn gần gũi nàng.
Sắc đỏ ửng trên vành tai Mạnh Khanh Nghi lan rộng.
Nàng tựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn, muốn kéo dãn khoảng cách.
“Thần thiếp… không sợ.” Giọng nàng lộ ra một tia quật cường.
Chẳng lẽ nàng muốn tranh sủng với Tống quý phi?
Lăng Dực Trần nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, cúi đầu khẽ hôn lên khóe môi nàng. Nụ hôn này không kéo dài, chỉ như chuồn chuồn lướt nước.
Mạnh Khanh Nghi lại bị nụ hôn bất ngờ này làm cho đầu óc ngây dại, còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã dứt ra.
Giọng hắn khàn khàn: “Khanh Khanh, nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-ha-doc-sung-bach-nguyet-quang-trong-sinh/2779487/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.