🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lăng Dực Trần nghe xong không đáp lời. 

Ánh mắt hắn vẫn luôn dừng lại trên người Mạnh Khanh Nghi.

Nàng cố tình không nhìn hắn, chủ động nói: “Quý phi nương nương đang có thai, bệ hạ vẫn nên đi xem nàng trước đi.”

Nói xong, nàng muốn rút tay khỏi lòng bàn tay hắn, nhưng hắn nắm quá chặt, nàng không thể nào rút ra được.

Lăng Dực Trần cười như không cười, tay còn lại bỗng nhiên vòng ra sau ôm lấy eo nàng. Mạnh Khanh Nghi chưa kịp phản ứng đã ngã vào lòng hắn. Nàng đột nhiên ngẩng đầu đối diện với ánh mắt hắn.

“Bệ hạ…”

Hắn ôm chặt nàng trong lòng, hoàn toàn không cho Mạnh Khanh Nghi cơ hội thoát ra.

“Tống quý phi sợ sấm sét, chẳng lẽ Khanh Khanh lại không sợ sao?” Hắn rũ mắt, đôi con ngươi liễm diễm nhìn nàng.

Dù biết Mạnh Khanh Nghi đang giấu mình chuyện gì đó, nhưng nàng lạnh nhạt lâu như vậy, giờ lại thoáng chủ động một chút, hắn liền có chút không kiềm chế được mà muốn gần gũi nàng.

Sắc đỏ ửng trên vành tai Mạnh Khanh Nghi lan rộng. 

Nàng tựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn, muốn kéo dãn khoảng cách.

“Thần thiếp… không sợ.” Giọng nàng lộ ra một tia quật cường. 

Chẳng lẽ nàng muốn tranh sủng với Tống quý phi?

Lăng Dực Trần nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, cúi đầu khẽ hôn lên khóe môi nàng. Nụ hôn này không kéo dài, chỉ như chuồn chuồn lướt nước. 

Mạnh Khanh Nghi lại bị nụ hôn bất ngờ này làm cho đầu óc ngây dại, còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã dứt ra.

Giọng hắn khàn khàn: “Khanh Khanh, nói dối là phải bị trừng phạt.”

“Thần thiếp không nói dối…” Nàng không muốn thừa nhận, rụt rè cãi lại một câu.

“Lại nói dối.”

Một nụ hôn nữa lại hạ xuống. Lần này không còn là chuồn chuồn lướt nước, mà tựa như muốn công thành đoạt đất.

Mạnh Khanh Nghi căn bản không kịp tránh né, vòng eo mảnh mai rơi vào khuỷu tay hữu lực kia, rõ ràng cảm giác được hắn đang từng chút siết chặt, thân hình không một tiếng động áp sát vào.

Hàng mi nàng khẽ run rẩy, chỉ có thể bị buộc tiếp nhận hắn từng tấc từng tấc công phá thân thể đang cứng đờ của mình.

_

Quách Chính Tường vẫn còn chờ nơi hành lang ngoài cửa điện, đợi Lăng Dực Trần đáp lời.

Hắn đã thông truyền một lúc.

Trong điện mãi không có động tĩnh, hắn đã biết được đáp án.

Quả nhiên, ý nghĩ ấy vừa xuất hiện, trong điện đã truyền ra phân phó của Lăng Dực Trần: “Theo lời Tống quý phi mà nói, hôm nay mưa lớn, trẫm e là không qua được, để hôm khác sẽ đến.”

Quách Chính Tường lập tức lĩnh mệnh: “Vâng, nô tài đi ngay.”

_

Trong tẩm điện.

Mạnh Khanh Nghi bị nụ hôn này làm cho hoảng loạn.

Nếu không phải Lăng Dực Trần còn đang khóa chặt eo nàng, chỉ e đôi chân nàng đã mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.

“Trẫm đi tắm trước.” Lòng bàn tay hắn khẽ vuốt qua cánh môi hơi sưng của nàng, lại hỏi: “Chỉ đi một lúc, nàng có sợ không?”

“Không… không sợ.”

Mạnh Khanh Nghi bị hắn hôn đến tâm hoảng ý loạn, trong lòng có chút kinh sợ.

Mở miệng lần nữa, cũng phải cẩn thận suy nghĩ từng lời.

Nàng thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ sợ hắn nghĩ mình đang nói dối.

Sau đó lại không kịp đề phòng mà hôn nàng.

Lăng Dực Trần ngắm nhìn bộ dáng thẹn thùng của nàng, bỗng nhiên nổi ý trêu chọc: “Nếu mà sợ thì… nàng cùng trẫm tắm đi?”

“Thần thiếp không sợ!”

Lần này Mạnh Khanh Nghi thật sự hoảng hốt, vội vàng đẩy hắn ra, lùi về sau mấy bước.

Chuyện đời trước, nàng còn nhớ rõ mồn một.

Đêm tiệc Trung Thu cung yến năm sau, nàng bị Lăng Dực Trần dụ dỗ uống mấy chén rượu trái cây. 

Kết quả, mấy chén xuống bụng liền bắt đầu trời đất quay cuồng. 

Hắn thừa lúc nàng say, lừa nàng đi tắm. 

Kết quả là… 

Đêm đó quả thực quá mức hoang đường. 

Ngày hôm sau nàng suýt nữa không xuống được giường. 

Nàng tức giận đến nỗi liên tiếp hai tháng không nói với hắn lấy một câu.

Lúc ấy nàng đã thề trong lòng, sẽ không bao giờ cùng hắn tắm nữa, cũng sẽ không tin lời hắn nói.

Lăng Dực Trần vốn dĩ chỉ định trêu chọc nàng. 

Hiện giờ nàng vừa mới chịu gần gũi với mình, nếu bây giờ quá vội vàng ép buộc, e rằng sẽ dọa nàng sợ mà lại bỏ chạy khỏi hắn.

Hắn lại khôi phục dáng vẻ đường hoàng: “Vậy nàng cứ lên giường nghỉ ngơi trước đi, trẫm đi chốc rồi về.”

Mạnh Khanh Nghi gật gật đầu: “Thần thiếp biết rồi.”

*

Sấm sét ầm ầm. 

Cả hoàng cung chìm trong màn mưa phủ trắng. 

Mạnh Khanh Nghi gặp một giấc mộng.

Trong tẩm cung của hoàng đế tại Diễn Chiêu Điện.

Lăng Dực Trần bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh. 

Những miệng vết thương đáng sợ trên người hắn không ngừng rỉ máu, nhưng không một ai dám chạm vào.

Sau khi trời đất trải qua một đêm u tối rồi lại bừng sáng, hắn mới tỉnh lại. 

Sắc mặt bệnh tật tái nhợt, dường như đầu rất đau, một tay hắn dùng sức xoa bóp thái dương.

“Người cũng đã chết rồi, nhớ lại những thứ này có tác dụng gì?”

“Nói cho trẫm biết trẫm phế vật đến mức nào sao?”

Giọng nói của hắn vang vọng trong điện.

Đôi mắt hắn đỏ ngầu, trên mặt là nụ cười khổ sở, trong mắt chất chứa nỗi thất vọng và sự tự giễu vô bờ.

Sau một hồi im lặng kéo dài, hắn đứng dậy, cầm lấy thanh kiếm sắc bén đang đặt trong điện.

Hình ảnh chợt chuyển.

Lăng Dực Trần một tay cầm kiếm, thanh kiếm sáng lạnh lẽo giờ đã nhuốm đỏ máu, máu tươi nhỏ giọt theo mũi kiếm. 

Bước chân hắn nặng nề, dường như mỗi bước đi đều mang theo sức nặng ngàn cân. 

Cứ mỗi bước, một giọt máu tươi lại rơi xuống từ thân kiếm.

Chiếc áo bào màu xanh đen bị đao kiếm cắt rách, để lộ ra miệng vết thương đỏ tươi, lóc thịt bong da bên dưới. Cứ mỗi bước đi, vết thương lại rách toạc thêm một phần, máu không ngừng trào ra, thậm chí thấm ướt cả áo.

Nhưng hắn lại dường như không cảm thấy đau đớn.

Tiếng kêu thảm thiết của phụ nữ, tiếng kiếm đâm xuyên cơ thể rợn tóc gáy, tiếng chạy trốn hoảng loạn…

Không ngừng vang vọng bên tai.

Hắn đang tàn sát hậu cung…

Trên gương mặt tuấn tú, thanh tuyệt và lạnh lùng bắn đầy máu tươi. 

Khóe mắt ửng hồng dường như có giọt nước trong suốt chảy xuống, hòa lẫn với máu loãng trên mặt, hoàn toàn không thể phân biệt được rốt cuộc hắn có phải đang rơi lệ hay không.

Khi mọi hỗn loạn kết thúc, hậu cung đã sớm thi thể la liệt khắp nơi.

Ngón tay Lăng Dực Trần khẽ run rẩy, cuối cùng buông chuôi kiếm. 

Một tiếng “leng keng” giòn tan, trường kiếm rơi xuống đất. 

Sống lưng hắn đứng thẳng, thoáng chốc thả lỏng rồi lại rất nhanh cứng còng trở lại. 

Đôi mắt hắn thâm trầm, giống như vực sâu không chạm tới đáy, khiến người ta khiếp sợ.

Lăng Dực Trần trở lại Diễn Chiêu Điện. Trong điện có một vũng máu loãng, nhìn kỹ có thể thấy giữa vũng máu dường như có một cái đầu người.

Mạnh Khanh Nghi muốn nhìn rõ người đó là ai, nhưng tầm mắt nàng lại càng ngày càng mơ hồ, càng ngày càng mờ mịt, cho đến khi không còn thấy gì nữa.

Nàng bỗng choàng tỉnh giấc, mồ hôi đầm đìa ngồi bật dậy. 

Điều đầu tiên lọt vào mắt nàng là ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ. 

Mạnh Khanh Nghi ngực phập phồng, theo bản năng đưa tay che mắt.

Hôm qua còn mưa dầm dề, hôm nay trời đã quang tạnh.

“Sao không ngủ thêm chút nữa?”

Giọng nói quen thuộc của Lăng Dực Trần truyền vào trong tai. 

Nàng dụi dụi mắt, liếc nhìn. 

Hắn đã thay triều phục, lúc này đang đứng bên mép giường nhìn nàng.

“Lại gặp ác mộng à?” Lăng Dực Trần đánh giá nàng, rõ ràng thấy trán nàng lấm tấm mồ hôi.

Mạnh Khanh Nghi cũng nhìn hắn, nhẹ nhàng gật đầu. 

Khác hẳn với người điên cuồng trong giấc mơ. 

Lúc này, ánh mắt hắn ôn hòa, trên mặt cũng không vương vãi máu tươi đáng sợ. So với người trong mộng, khác nhau một trời một vực.

“Mơ thấy gì mà sợ đến vậy?”

Mạnh Khanh Nghi qua loa đáp: “Mơ thấy… một số cảnh tượng đáng sợ.”

“Cảnh tượng gì khiến nàng sợ hãi đến thế?”

Nàng cắn cắn môi: “Chỉ là… một cảnh toàn là máu me thôi.”

Lăng Dực Trần nhẹ nhàng xoa đầu nàng, trấn an nói: “Đừng sợ, trẫm đêm nay cũng sẽ ở lại với nàng.”

Giờ thượng triều đã đến. Hắn không chậm trễ, rời khỏi Ngọc Thúy Cung trước.

Mạnh Khanh Nghi nhìn bóng lưng hắn.

Tại sao nàng lại nằm mơ giấc mộng đó?

Hai câu nói của Lăng Dực Trần có ý nghĩa gì?

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.