Quách Chính Tường vừa dứt lời, ngoài cửa liền có người bưng một chén thuốc còn bốc hơi nóng đi vào.
Đồng tử Tống quý phi co rút lại, như thể vừa nghe thấy một câu chuyện cười nực cười, trên mặt nàng hiện lên một nụ cười hoang đường.
Khóe miệng nàng run rẩy: “Cái thai bổn cung đang mang chính là cốt nhục của bệ hạ! Bệ hạ làm sao có thể nhẫn tâm bắt bổn cung phá bỏ đứa bé này!”
Quách Chính Tường bình tĩnh đứng đó: “Nương nương, đây là quyết định của bệ hạ, nô tài chỉ phụ trách truyền lời.”
Hắn thầm cảm thán trong lòng.
Tống quý phi đã quá coi thường địa vị của Mạnh Khanh Nghi trong lòng Lăng Dực Trần.
Nhưng hắn đã theo Lăng Dực Trần từ nhỏ. Người khác không hiểu rõ chuyện giữa ngài và Mạnh Khanh Nghi, ngay cả Thái hậu cũng biết rất ít.
Nhưng Quách Chính Tường lại hiểu rõ trong lòng.
Tâm tư kia của Lăng Dực Trần dành cho Mạnh Khanh Nghi…từ rất lâu đã có rồi.
Tống quý phi không thể tin được kết quả này.
“Bổn cung muốn gặp Thái hậu!” nàng ta gầm lên.
Quách Chính Tường vẻ mặt lạnh nhạt:
“Nương nương, ngài cần gì phải làm bệ hạ và Thái hậu nương nương khó xử? Làm vậy chỉ khiến bệ hạ thêm phiền chán mà thôi.”
Hắn không nói thêm lời nào, dùng ánh mắt ra hiệu cho mấy cung nhân phía sau.
Mấy cung nhân không một chút do dự, trực tiếp giữ chặt Tống quý phi.
Ma ma bưng thuốc trông có vẻ hiền lành, nhưng giọng nói lại lạnh thấu xương: “Quý phi nương nương, đắc tội rồi. Nô tỳ cũng là phụng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-ha-doc-sung-bach-nguyet-quang-trong-sinh/2779491/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.