Thái hậu sững sờ.
Trước đây, bà vẫn có thể gọi hắn là “A Tuân”…
Chưa kịp để bà suy nghĩ thêm, bên tai lại văng vẳng lời cảnh cáo của Lăng Dực Trần: “Mẫu hậu, người tuổi tác đã cao, sau này cứ an tâm nghỉ ngơi trong tẩm cung là được. Chuyện hậu cung đã có Hoàng hậu, còn có trẫm lo liệu.”
Lúc này, hắn mới chịu ngước mắt nhìn Thái hậu.
Nhưng ánh mắt như hổ rình mồi ấy lại bán đứng dã tâm của hắn.
“Nhưng đứa bé trong bụng Quý phi là cốt nhục ruột thịt của con? Dưới gối con vốn đã con cái đơn bạc, Tống Quý phi vất vả lắm mới có thai, hoàng đế thật sự muốn tự tay giết con mình sao?”
“Trẫm đã hạ quyết định, sẽ không thay đổi nữa.”
“Người đâu, đưa Thái hậu hồi cung.”
Các cung nhân chờ ngoài cửa đẩy cửa điện bước vào.
Thái hậu nghẹn một hơi.
Nhìn bộ dạng Lăng Dực Trần dầu muối khôn ăn, bà biết dù có phí lời thêm cũng vô ích.
Chỉ có thể giận dữ rời đi.
Lăng Dực Trần giữ Quách Chính Tường lại trong điện. Hắn hỏi: “Quý phi giờ ở đâu?”
“Bẩm bệ hạ, hiện vẫn ở An Lạc Cung, nhưng có người của Thái hậu canh giữ. Hôm qua khi đổ thuốc, Quý phi đã nôn ra hơn nửa, thai nhi trong bụng vẫn không sao ạ.”
Xung quanh hắn bao trùm một vẻ lạnh lẽo, hắn hờ hững ra lệnh: “Hôm nay lại cho người đi đưa thuốc đi.”
“Vâng.”
_
Mạnh Khanh Nghi bị thương đầu gối nên không thể đến cung Hoàng hậu thỉnh an.
Lăng Dực Trần đã sai người đi báo với Hoàng hậu từ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-ha-doc-sung-bach-nguyet-quang-trong-sinh/2779493/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.