“Bệ hạ sao lại hỏi như vậy?” Nàng vô tội hỏi ngược lại.
Hắn dời mắt khỏi tấu chương, bốn mắt nhìn nhau với nàng: “Trẫm thuận miệng hỏi thôi, Khanh Khanh căng thẳng gì?”
“Thần thiếp đâu có căng thẳng?”
Nàng quay đầu đi, giả vờ buồn chán.
Nếu không nhầm thì kiếp trước Lăng Dực Trần hẳn không đưa Bùi Tịch đi cùng.
Lần này sao lại bất thường mà dẫn hắn ta đến?
“Ngồi sang bên cạnh trẫm đi.”
Bên tai truyền đến tiếng Lăng Dực Trần.
Mạnh Khanh Nghi quay đầu lại, dịch bước sang ngồi cạnh hắn.
“Bệ hạ, còn bao lâu nữa thì đến bãi săn? Thần thiếp đợi có chút buồn chán rồi.”
“Có trẫm ở bên cạnh mà nàng vẫn buồn chán sao?”
Nàng thuận miệng đáp lại: “Bệ hạ quốc sự bận rộn, ngay cả trên đường đi bãi săn cũng đang xem tấu chương. Tình cảnh trước mắt này, rõ ràng là thần thiếp đang ở bên cạnh ngài thì đúng hơn.”
Lăng Dực Trần cũng không tranh cãi với nàng, trực tiếp đặt tấu chương xuống.
“Vậy trẫm không xem nữa, ở cùng nàng.”
Nàng khẽ cong môi cười: “Tạ ơn bệ hạ.”
Hắn liếc nàng một cái, giọng nhàn nhạt, mang theo vẻ đương nhiên, ung dung mà sắc bén:
“Suốt ngày một câu lại một câu ‘tạ trẫm’, cũng chưa từng thấy nàng có chút thành ý nào.”
Mạnh Khanh Nghi chớp mắt: “Vậy bệ hạ muốn thần thiếp phải tạ thế nào?”
“Tự nàng nghĩ đi.”
Lăng Dực Trần buông ra bốn chữ ấy xong liền im lặng, ánh mắt đen nhánh lướt qua gương mặt nàng.
Nàng hiểu rõ hắn đang nghĩ gì.
Nâng tay lên, chủ động vòng qua cổ hắn.
Cánh môi chạm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-ha-doc-sung-bach-nguyet-quang-trong-sinh/2779502/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.