Ngắn ngủi suy tư trong chớp mắt, hắn đột nhiên đứng dậy đuổi theo.
Vân Thái Phi kinh ngạc, vội vàng gọi theo bóng lưng hắn: “Bùi Tịch, con đứng lại!”
Hắn mắt điếc tai ngơ, vẫn cứ ra khỏi cửa điện.
Mạnh Khanh Nghi đã ra khỏi cung.
Phía sau truyền đến một tràng tiếng bước chân dồn dập, nàng theo bản năng quay đầu lại nhìn, liền thấy Bùi Tịch đang đến gần hơn.
Nàng nhanh chóng thu hồi ánh mắt, xem như không nhìn thấy.
Bùi Tịch đi rất nhanh, chỉ vài bước đã đuổi kịp nàng, chặn lại trước mặt nàng.
Bước chân Mạnh Khanh Nghi đột ngột dừng lại.
Nàng cau mày, ngẩng đầu nhìn hắn: “Bùi công tử còn có chuyện gì sao?”
Vẻ chán ghét trong mắt nàng không tài nào che giấu được.
“Thần có một vấn đề muốn hỏi nương nương.”
Bùi Tịch đứng thẳng như cây trúc, đôi mắt trong veo nhìn nàng đầy vẻ nặng nề, cảm xúc phức tạp.
Nàng không hề dao động, vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt: “Bổn cung là phi tần trong cung, Bùi công tử dường như không có gì có thể hỏi bổn cung nhỉ?”
“Thần chỉ muốn hỏi nương nương, mũi tên lần trước, vì sao người lại làm vậy?”
Mạnh Khanh Nghi nhìn hắn với vẻ vô tội, “Bùi công tử sao lại hỏi thế? Mũi tên đó đâu phải bổn cung bắn.”
Lăng Dực Trần chẳng phải đã nói, đó là mũi tên hắn vô tình bắn lạc sao.
Ánh mắt Bùi Tịch trở nên lạnh lẽo, những lời hắn nói ra như cố tình nhắc nhở điều gì đó: “Nương nương đã quên mình tiến cung như thế nào sao?”
Chẳng phải nàng trước đây hận Lăng Dực
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-ha-doc-sung-bach-nguyet-quang-trong-sinh/2779518/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.