“Sao bệ hạ lại nói thế?”
Mạnh Khanh Nghi mắt nhìn chằm chằm mũi chân mình, không dám nhìn hắn.
Biểu hiện của nàng rõ ràng vậy sao?
Hắn liếc một cái đã nhìn thấu rồi?
Lăng Dực Trần nói giọng nghiêm túc hơn: “Nàng nói xem trẫm vì sao lại nói thế?”
“…” Nàng im lặng.
“Trước đây nàng thân thiết với Ngô tài nhân, rồi không hiểu sao đột nhiên lại ghét bỏ nàng ta. Giờ lại kỳ quặc đột nhiên thân thiết với Thẩm bảo lâm… Khanh Khanh, rốt cuộc nàng sao vậy?”
Mạnh Khanh Nghi cắn chặt cánh môi trắng bệch, nàng nghĩ nghĩ, rồi nửa thật nửa giả trả lời: “Lần trước khi dự tiệc Tiêu Hàn, thần thiếp thấy Thẩm bảo lâm đáng thương, các phi tần khác đều… ức hiếp nàng ấy, nên mới phải dùng hạ sách này.”
“Vậy thì sao, trẫm là vật phẩm của nàng ư? Nàng tùy ý dùng để ban phát nhân tình?”
Ánh mắt Lăng Dực Trần khó dò, giọng nói tuy không lớn nhưng lại bức bách khiến nàng muốn lùi lại.
Mạnh Khanh Nghi đối mặt với sự áp bức của hắn.
Nàng mềm lòng, muốn chui vào lòng hắn.
Nhưng lại bị hắn đưa tay đè lại bả vai.
Hắn nghiêm giọng nói:
“Nàng đã rộng lượng như thế, cần gì phải ôm trẫm nữa? Đi gọi Thẩm bảo lâm trở lại đi — nàng ta không phải bị tủi thân sao? Bảo nàng vào lòng trẫm mà khóc một trận.”
Lời hắn cố ý kéo dài âm cuối, giọng điệu châm chọc lạnh lùng, tràn đầy ý cười mỉa mai.
Mạnh Khanh Nghi nhìn hắn, ánh mắt vô cùng đáng thương, chỉ có thể rụt rè phản bác:
“Thần thiếp… không rộng lượng……”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-ha-doc-sung-bach-nguyet-quang-trong-sinh/2779517/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.