"Đương nhiên không tiện cũng không sao."
Lan Thâm rất chu đáo mà lui một bước.
Lâm Miêu đột nhiên tỉnh táo lại, cúi đầu tránh ánh mắt anh, nói: "Không, không sao, để em g-gửi gửi cho anh!"
Cậu hít một hơi thật sâu, ổn định nhịp tim, cố gắng không lắp bắp: "Anh chờ chút, để em tìm xem."
"Đừng lo, anh không vội." Lan Thâm khẽ cười một tiếng.
Lâm Miêu tưởng anh đang cười mình nên có chút ảo não, sợ lại mất mặt thêm, cậu dứt khoát ngậm miệng không nói gì nữa, chỉ tập trung tìm ảnh trong album.
Tạ Hinh Lan nhìn qua nhìn lại hai người vài lượt, nhận thấy có gì đó khó tả lắm.
Cô nàng cau mày nhìn Lan Thâm: "Cậu không được bắt nạt em nó đâu đấy."
"Làm gì có chuyện đó được." Lan Thâm mỉm cười giơ tay lên tỏ vẻ vô hại.
Tạ Hinh Lan nửa tin nửa ngờ, nhưng giờ cô còn việc bận nên không dây dưa được, cô nói: "Vậy tớ đi trước đây, Lâm Miêu, nếu có vấn đề gì thì tìm chị nhé."
Cô huơ nắm đấm như một nữ anh hùng: "Không sao đâu, có chị ở đây thì không ai dám bắt nạt em hết á."
Lâm Miêu mím môi cười: "Chị à, em có phải con nít đâu."
Tạ Hinh Lan bất đắc dĩ rời đi.
Lâm Miêu vốn định đi kết nối thông tin, nhưng khi cậu quay đầu thì lại thấy Lan Thâm tải ảnh xong rồi mà vẫn chưa rời đi.
Lâm Miêu chỉ có thể bấm bụng nhỏ giọng hỏi: "Đàn anh còn chuyện gì ạ......"
Lan Thâm nhìn cậu chằm chằm một hồi, nhìn đến mức cậu nổi da gà, anh mới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-meo-yeu-tham-toi-tuyet-dia-kim-lu/2754586/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.