Ngày hôm sau, vừa học xong thì Lâm Miêu lập tức chạy tới bệnh viện, đi thẳng đến bộ phận cứu trợ.
Qua một đêm nghỉ ngơi, bé tam thể lông dài đã có sức sống hơn rất nhiều, được chuyển vào lồng sắt bình thường.
Có vẻ nó còn nhận ra Lâm Miêu nên nâng chóp mũi lên ngửi ngửi đầu ngón tay cậu, vui vẻ kêu meo meo. Dù đang cách lồng sắt vẫn ra sức làm nũng, trổ ra phẩm chất mèo cưng ưu tú của mình.
Tim Lâm Miêu nhũn ra rồi.
Tạ Hinh Lan cũng đi đến bên cạnh, mở lồng sắt ra giúp cậu: "Ôm nó cái đi."
Lâm Miêu thuần thục vuốt mèo, lật người bé lại thì thấy: "Là một công chúa này."
Mèo con có sức sống rất ngoan cường, phát ra tiếng kêu siêu lớn siêu vang dội.
"Chị, nó làm sao vậy?"
Tạ Hinh Lan vội lấy sữa ra pha, rồi đưa bình cho cậu đút: "Đói rồi đó."
"Loại mèo nhỏ thế này cứ hai ba tiếng là phải bú một lần, hôm qua Lan Thâm trực cả đêm, chẳng ngủ được bao nhiêu."
Lâm Miêu lập tức nhíu mày, mặt đầy áy náy, ấp úng không nói gì.
"Thế anh ấy vẫn đang nghỉ ngơi ạ?"
Tạ Hinh Lan nhìn đồng hồ, đã 11 giờ rồi: "Chắc là dậy rồi nhỉ? Em đi xem xem, chiều nay cậu ta có tiết học đó, gọi dậy ăn cơm còn chuẩn bị mà về."
"Ấy, chị không đi ạ?" Lâm Miêu phát hiện Tạ Hinh Lan không đi theo, cậu cũng dừng bước lại.
Tạ Hinh Lan nhịn không trợn trắng mắt.
Cô cũng muốn chứ, mắc công lúc đầu còn tưởng vận đào hoa tới rồi.
Chẳng lẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-meo-yeu-tham-toi-tuyet-dia-kim-lu/2754588/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.