Sau khi bôi thuốc được vài ngày, bệnh hắc lào có vẻ đã thuyên giảm.
...... Chỉ là mấy nốt phía sau lưng thì chậm hơn một chút, mỗi lần mặc quần áo đụng tới là lại ngứa ngáy.
Chẳng có cách nào, không thể tự bôi thuốc được.
Lâm Miêu tự thuyết phục bản thân, bịt tai trộm chuông đi nhờ Lan Thâm hỗ trợ.
Nhưng đây đã là hành động mất thể diện nhất cậu có thể làm rồi, cậu ngại không dám ngày nào cũng tìm anh, nên tất nhiên phía sau sẽ khỏi chậm hơn.
Bạn cùng phòng cũng có thể hỗ trợ, nhưng Lâm Miêu cảm thấy cởi áo trước mặt họ còn ngại hơn với Lan Thâm nhiều.
Hồi trước có một lần cậu thay đồ ở ký túc xá, vô tình bị Tô Bân nhìn thấy, thế là Tô Bân cảm thán một câu không có ác ý: "Lâm Miêu trắng vãi, nếu em mà là con gái thì anh đây sẽ là người đầu tiên theo đuổi em luôn."
Lâm Miêu hết cả hồn, vừa xấu hổ vừa tức giận nói: "Anh mà còn vậy thì em sẽ mách bạn gái anh đó."
"Đùa thôi đùa thôi, cả thân xác và trái tim anh đều là của Tiểu Khương rồi." Tô Bân vội thu ánh mắt lại, nhìn chằm chằm vào chóp mũi mình.
Mặc dù vậy, Lâm Miêu vẫn xấu hổ đến mức sau này đều chỉ dám thay đồ trong WC.
Cũng may là nốt hắc lào không lan thêm nữa, khi vết sưng đỏ dần dần biến mất, Lâm Miêu còn cảm thấy hơi tiếc nuối.
Vì bị bệnh nên Lâm Miêu hạn chế tới bệnh viện hỗ trợ để tránh lây nhiễm.
Nhưng cũng bởi thế mà đã vài ngày
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-meo-yeu-tham-toi-tuyet-dia-kim-lu/2754603/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.