Vừa trông thấy bọn họ, Lan Thâm đã hiểu ngay ý của Lâm Miêu.
Ba người bạn cùng phòng vì muốn ăn mặc cho ra dáng nên không dám khoác nhiều lớp, sợ trông luộm thuộm. Nhưng bây giờ đã gần tháng mười hai, gió lạnh luồn qua cổ tay cổ áo vào trong người, lạnh đến thấu xương.
Cả ba đều đông cứng cả ngón tay, nhưng vẫn cố ngẩng cao không chịu cúi đầu.
Người cao nhất trong số họ là Đinh Nhất Chu, cũng cao xấp xỉ Lan Thâm, tứ chi cứng ngắc đi tới.
Cậu ta vươn tay ra, cố tỏ vẻ bình tĩnh: "Chào đàn anh."
Lan Thâm bắt tay với cậu ta, vì lịch sự mà cố nín không cười ra tiếng.
Đinh Nhất Chu len lén quan sát một phen.
Lan Thâm mặc một chiếc áo len cổ cao màu trắng, bên ngoài khoác áo măng tô màu cà phê, vóc người cao ráo càng tôn thêm khí chất, vừa phong độ vừa bảnh bao.
Mấu chốt là khi Đinh Nhất Chu vừa quay đầu lại, cậu ta phát hiện Lâm Miêu cũng đang cầm một chiếc áo khoác lông màu nâu nhạt. Khi nhìn thấy Lam Thần, mắt cậu sáng lên, hai người đứng cạnh nhau trông cực kì xứng đôi.
Đinh Nhất Chu nghiến răng, nghĩ thầm: Mé, thua rồi.
Lan Thâm nhanh chóng khởi động xe, bật điều hòa, để ba anh bạn chui lên chen chúc ở ghế sau.
Lâm Miêu ngồi ghế phụ lái: "Đi thôi, tới nhà hàng."
Đinh Nhất Chu gật đầu, lạnh nhạt nói: "Đi thôi."
Tô Bân cũng tỏ vẻ lạnh lùng, đừng tưởng chút hơi ấm đó đã mua chuộc được tụi này nhé.
Lâm Miêu gãi gãi đầu, chẳng hiểu hôm nay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-meo-yeu-tham-toi-tuyet-dia-kim-lu/2754619/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.