Bước vào mùa đông, việc tìm kiếm thức ăn và nguồn nước sạch trong thành phố trở nên ngày càng khó khăn.
Sói xám ra ngoài lâu hơn trước nhưng mang về ngày càng ít thức ăn.
Hôm nay, hắn mang về một ít lạp xưởng hun khói và một ít bánh mì.
Mèo không phù hợp với đồ ăn nhiều dầu mỡ và nhiều tinh bột.
Diệp Mãn chợt nghĩ đến thông tin này. Chẳng lẽ khi còn là con người, cậu đã từng nuôi mèo?
Suy nghĩ một chút, cậu nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ ấy sang một bên.
Đó là tiêu chuẩn dành cho mèo nuôi trong nhà, còn mèo hoang thì không cần phải quá cầu kỳ. Có gì ăn nấy, miễn không bị đói là được.
Hơn nữa, hai loại thức ăn này có thể bảo quản lâu, rất thích hợp để dự trữ.
Là "đại ca" của cái "nhà" này, Diệp Mãn có quyền phân chia thức ăn. Cậu dùng móng vuốt đẩy một miếng lạp xưởng về phía sói xám, vỗ lên đó: "Hôm nay anh có thể ăn nhiều như vậy."
Cậu chia hai phần ba lạp xưởng cho sói xám, còn một phần ba giữ lại cho mình.
Phần còn lại thì kéo về góc để dành làm thức ăn dự trữ.
"Được rồi, ăn cơm thôi!"
Sau khi sắp xếp mọi thứ, cậu kêu một tiếng, báo hiệu đến giờ ăn. Một con sói và một con mèo cùng cúi đầu, hăng hái ăn uống.
Cậu và sói xám không thể hiểu ngôn ngữ của nhau, nhưng loài chó có tính phục tùng tốt, lại thông minh nên sói xám nhanh chóng hiểu được ý nghĩa của từng tiếng kêu dài ngắn khác nhau của mèo nhỏ.
Sau khi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-mu-xinh-dep-cung-muon-lam-phao-hoi-sao/1608067/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.