Từ Hòe Đình mất chút thời gian để hiểu được cách suy nghĩ của Diệp Mãn.
Ban đầu, hắn chỉ biết câm nín nhưng một lúc sau lại không nhịn được bật cười.
Hắn ngồi xổm trước mặt thiếu niên, ánh mắt chăm chú nhìn người đang cúi xuống gần mình. Để Diệp Mãn ngủ ngon hơn, trong phòng khách chỉ thắp một chiếc đèn nhỏ đặt dưới đất, ánh sáng dịu dàng khắc họa rõ những đường nét thanh tú của thiếu niên.
Có lẽ vì lúc nói chuyện, vẻ mặt cậu quá nghiêm túc. Từ Hòe Đình vô thức nghĩ như vậy.
Điều đó khiến hắn cũng không nhịn được mà nghiêm túc suy ngẫm về lời của đối phương, lặp lại chúng trong đầu, càng nghĩ càng cảm thấy lòng mình bị chọc ghẹo.
Hắn giơ tay búng nhẹ vào trán Diệp Mãn. Khi đối phương bất mãn "ai u" một tiếng, hắn nói: "Cho dù có một ngày anh thật sự trở thành kẻ nghèo rớt mồng tơi, anh vẫn có cách kiếm ra rất nhiều tiền để nuôi em. Kho vàng nhỏ của em cứ giữ lại cho bản thân đi."
Lời thì nói vậy, nhưng Từ Hòe Đình vẫn nhận lấy chìa khóa từ tay đối phương, cẩn thận cất vào trong lòng ng.ực.
Bởi vì khi hắn nhận chìa khóa, thiếu niên trước mặt lộ ra dáng vẻ đắc ý vô cùng thú vị. Nhưng quan trọng hơn, đây là tấm lòng của đối phương dành cho hắn.
Diệp Mãn nói rằng, bất kể tình huống nào cũng sẽ không bỏ rơi hắn.
Hẳn là cậu yêu mình lắm.
Hẳn là cậu thật sự rất tốt.
Từ Hòe Đình cảm thấy tim mình mềm nhũn, nhịn không được nắm lấy tay Diệp Mãn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-mu-xinh-dep-cung-muon-lam-phao-hoi-sao/1608092/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.