Những ý nghĩa này vừa hiện lên trong đầu, Từ Hòe Đình nhìn chằm chằm vào người trước mắt, ánh sáng trong đôi mắt của đối phương ngay khoảnh khắc đó vỡ thành vô số mảnh.
Cậu cố gắng hết sức để kìm nén cảm xúc, nhưng hơi thở vẫn run rẩy không thể kiểm soát.
Những nơi đầu ngón tay Diệp Mãn chạm vào khiến hắn cảm thấy một cơn đau nhẹ, không quá dữ dội nhưng lại ám ảnh và kéo dài, từng chút một lún sâu vào tâm trí.
Hắn lặng lẽ nhìn Diệp Mãn. Cậu nghiêm túc dùng tay cảm nhận từng đường nét trên gương mặt hắn bao lâu, hắn cũng không chớp mắt mà nhìn cậu bấy lâu.
Hắn thấy cặp mắt ửng đỏ của Diệp Mãn, thấy đôi môi vì bị cắn chảy máu mà nhuốm sắc đỏ tươi. Hắn cũng ghi nhớ tất cả những hình ảnh này vào nơi sâu thẳm trong lòng.
Bàn tay Từ Hòe Đình run rẩy khi cởi nút áo khoác.
Chiếc đồng hồ của Diệp Mãn rơi trên đường núi, bị cơn mưa lớn cọ rửa, bị người qua lại vô tình đá trúng, có lẽ còn bị động vật hoang dã giẫm lên, cuối cùng lăn xuống một khe suối sâu.
Từ Hòe Đình có thể lực tốt, thân thủ nhanh nhẹn nên dù chiếc đồng hồ rơi vào vị trí khó lấy, với hắn mà nói cũng không phải chuyện gì quá phiền phức.
Hắn quan sát một chút, chọn một vị trí dễ trượt xuống rồi bám vào rễ cây leo lên lại. Nhưng trời mưa khiến đất bùn trơn trượt, hắn thử vài lần, mấy đoạn rễ cây đều bị hắn giật đứt. Cuối cùng, hắn cũng tìm được một đoạn chắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-mu-xinh-dep-cung-muon-lam-phao-hoi-sao/1608120/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.