Trợ lý Trần dẫn theo bác sĩ Triệu đến trước tiên. Đến cùng còn có một nhóm vệ sĩ mặc đồ chống bạo động.
Vừa mở cửa ra, tưởng rằng Từ Hòe Đình bị tập kích, các vệ sĩ được huấn luyện chuyên nghiệp lập tức lao vào, chuẩn bị ngay lập tức khống chế kẻ bắt cóc để đảm bảo an toàn cho ông chủ.
Ánh mắt đảo qua một lượt, cuối cùng tất cả đều dừng lại trên thiếu niên đáng thương đang nằm thảm hại trên mặt đất.
Kẻ bắt cóc? Cái này á?
Vốn dĩ không nhìn thấy gì, lại đặc biệt nhạy cảm với âm thanh, Diệp Mãn bị dọa giật mình, co rụt lại. Cậu vừa động, Từ Hòe Đình theo phản xạ siết chặt cổ tay sưng vù như móng heo của cậu.
Lực siết đó làm Diệp Mãn đau đến hít một hơi lạnh, nước mắt tuôn rơi lã chã, miệng còn liên tục van xin: "Từ tiên sinh, tôi thật sự biết sai rồi, xin anh tha cho tôi đi, hu hu..."
Tình cảnh này nhìn thế nào cũng thấy sai sai.
Các vệ sĩ nhìn Từ Hòe Đình rồi lại nhìn thiếu niên đáng thương với vết bầm trên mặt kia, nhất thời mắt trừng lớn.
Cái này... cái này chẳng lẽ là hiện trường ông chủ của Từ gia cưỡng ép một chàng trai ngoan ngoãn, hiền lành sao?
Tên kia không chịu nghe lời, ông chủ lập tức đánh cậu tơi bời một trận?
Ôi! Hung dữ thật đấy!
Ngay cả trợ lý Trần cũng nhịn không được nhìn Diệp Mãn lâu hơn. Cậu thiếu gia của Trì gia đúng là loại người mà Từ tiên sinh ghét nhất — âm hiểm, xảo trá, hay giở trò sau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-mu-xinh-dep-cung-muon-lam-phao-hoi-sao/1608174/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.