Diệp Mãn ưỡn ngực lên rồi lại rụt lại, trên đầu vốn đã bị cơn mưa dai dẳng bao phủ, gần như sắp ngưng tụ thành một trận mưa to đổ xuống.
Từ Hòe Đình cúi mắt nhìn cậu: "Không dám sao?"
Diệp Mãn mở to mắt, dõng dạc đáp: "Dám!"
Lúc phỏng vấn, ông chủ có hỏi cậu có thể chăm sóc trẻ con hay không, cậu đều tự tin trả lời —— dám!
Từ Hòe Đình: "Vậy cậu diễn thử một lần cho tôi xem. Bình thường cậu bắt nạt Trì Giác thế nào, bây giờ cứ làm y như vậy với tôi."
Diệp Mãn vừa mới phấn khởi được một chút lại yếu xìu xuống, cậu do dự nói: "Vậy phải nói rõ trước, mặc kệ tôi làm gì, anh không được giận."
Từ Hòe Đình: "Tôi sẽ không giận."
Trợ lý Trần nhìn thấy Diệp Mãn vẻ mặt rối rắm, do dự một hồi, cuối cùng hạ quyết tâm, cố gắng lấy dũng khí, ngẩng cằm lên nhìn ông chủ nhà mình nói: "Em đau bụng quá, anh lại đây xoa cho em đi."
Từ Hòe Đình: "......"
Trợ lý Trần đỡ mắt kính, cảm thấy sự im lặng của ông chủ nhà mình lúc này còn chói tai hơn cả tiếng sấm.
Không không không, chắc chắn đây chỉ là một chiêu khởi động nhỏ thôi, trợ lý Trần điên cuồng tự thuyết phục bản thân, nhất định là Diệp Mãn có kỹ xảo gì đó, cậu nói vậy chắc chắn ẩn chứa ý nghĩa sâu xa mà mình chưa nhận ra, phía sau khẳng định còn có chiêu thức khác ghê gớm hơn!
Ông chủ nhà mình chắc cũng nghĩ vậy.
Lúc Diệp Mãn bắt đầu thấy thấp thỏm, tự hỏi liệu có phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-mu-xinh-dep-cung-muon-lam-phao-hoi-sao/1608172/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.