Trì gia lo lắng rằng nhân phẩm của Diệp Mãn không đáng tin, không để tâm đến những tin đồn vô căn cứ.
Người khác có thể không biết nhưng Diệp Mãn hiểu rõ bản thân mình là loại người thế nào.
Từ nhỏ, cậu đã biết mình có ngoại hình ưa nhìn. Mỗi lần ra đường, chỉ cần cậu nhoẻn miệng cười ngọt ngào với các chú, các cô qua đường thì lập tức nhận được một loạt lời khen. Thỉnh thoảng, cậu còn được cho kẹo trái cây, sô cô la hay những món đồ ăn vặt khác. Nếm được hương vị ngọt ngào từ những điều này, dù còn nhỏ tuổi nhưng Diệp Mãn đã biết tận dụng khuôn mặt dễ mến và cách nói chuyện khéo léo của mình. Hàng xóm của cậu lúc đó có một đôi bà cháu sống cùng nhau. Cô bé nhà đó hầu như không có ba mẹ ở bên nhưng bà nội cô rất cưng chiều cháu. Cô bé trông ngây thơ, được nuông chiều từ nhỏ, luôn mặc váy xinh đẹp và trên tay lúc nào cũng cầm một cây kẹo. Vỏ kẹo ấy có những dòng chữ tiếng nước ngoài mà Diệp Mãn không biết. Một lần như vậy, Diệp Mãn nghe ba mình - Diệp Quốc Văn nói đó là loại kẹo nhập khẩu. Ở khu này không thể nào mua được loại đó. Ông đoán rằng ba mẹ cô bé hẳn rất giàu có, không hiểu vì sao lại để cô ở khu tập thể cũ nát này. Nhìn cây kẹo vừa đẹp vừa ngon như vậy, Diệp Mãn khi đó chỉ ba tuổi đã rất thèm thuồng. Nhà cậu nghèo túng, ba thì mê cờ bạc, không chịu làm việc. Cả nhà chỉ dựa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-mu-xinh-dep-cung-muon-lam-phao-hoi-sao/1608187/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.