🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sau bữa tối ở nhà anh chị, hai người mang theo “nhiệm vụ nặng nề” trở về nhà.

Lương Tụng Thịnh đưa cho cậu một cuốn catalog quảng cáo mà chị dâu đã đưa: “Em thích chỗ nào thì cuối tuần mình đi khảo sát thực tế.” Trước mặt Dư Niệm là một chồng dày hơn chục cuốn, vừa có chụp ảnh cưới, vừa có may đo lễ phục.

Dư Niệm lật xem catalog, vẻ mặt không mấy hào hứng. Lương Tụng Thịnh hỏi: “Không thích hay là mệt rồi?”

“Không mệt, cũng không hẳn là không thích. Chỉ là…” Dư Niệm cúi đầu, ngập ngừng.

Lương Tụng Thịnh ngồi xích lại, ôm cậu vào lòng: “Đây là đám cưới của chúng ta, em có thể đưa ra bất cứ ý tưởng nào.”

Dư Niệm dùng ngón tay lướt trên trang giấy: “Có hơi quá đáng, em không dám nói.”

Lương Tụng Thịnh đóng cuốn catalog lại: “Cứ nói xem, có bao nhiêu là quá đáng.”

“Em thấy mấy studio chụp ảnh cưới này đều giống nhau, mặc những bộ đồ na ná, tạo những dáng y hệt, chẳng có chút sáng tạo nào, thật là nhàm chán.”

“Vậy em muốn đi đâu chụp?”

“Đi đâu chụp không quan trọng, mà là muốn có được cái cảm giác đó. Kiểu như rất đặc biệt, trải nghiệm không giống với bất kỳ ai.” Dư Niệm dán sát vào anh, “Em chỉ kết hôn một lần thôi, rất muốn có một thứ gì đó đáng nhớ suốt đời.”

“Niệm Niệm, em có thể nói chi tiết hơn được không?”

“Ôi chao, thì là, em quen rất nhiều bạn bè biết chụp ảnh, chị Chi Chi cũng rất giỏi may đồ.” Dư Niệm bấu vào lòng bàn tay, “Hay là mình tìm họ chụp đi? Họ đều có những ý tưởng rất hay đó, nếu thêm một chút hóa trang nhân vật, biết đâu sẽ càng đặc biệt hơn!”

Vòng vo một hồi, cuối cùng Lương Tụng Thịnh cũng đã hiểu ra: “Em muốn kéo anh vào giới “2D” à?”

 

“Không phải, không phải, không có đâu!” Dư Niệm vội vàng lắc đầu, “Em chỉ là muốn chụp một bộ ảnh cưới thật đặc biệt thôi, không có những thứ màu mè hoa lá gì đâu, tuyệt đối không có!”

Thấy Lương Tụng Thịnh không có phản ứng gì, Dư Niệm vòng tay qua cổ anh, ra sức cọ cọ: “Chỉ một lần thôi, được không?”

Dư Niệm lo lắng bất an, trong lòng thấp thỏm. Cậu đã nghĩ rất lâu, khó khăn lắm mới nói ra được.

Lương Tụng Thịnh bế người lên đùi: “Ba giờ chiều mai, được không?” Dư Niệm bật dậy ngay tức khắc: “Được chứ!”

Cậu không thể ngồi yên được nữa: “Em đi nói với chị Chi Chi đây, mai chúng ta gặp nhau chọn đồ, còn phải đo kích cỡ nữa.”

“Chị ấy chắc chắn sẽ làm rất nhiều, tiện thể hỏi xem có anh bạn nhiếp ảnh nào có thời gian không, phải hẹn hai người mới được, không, phải là ba người, chụp ở nhiều góc độ.”

“Chụp chụp chụp, cứ việc chụp, chụp thật nhiều.”

“Chồng em đẹp trai thế này, chụp kiểu gì cũng không đủ!”

Trong tầm mắt của Lương Tụng Thịnh toàn là bóng lưng đang nhảy nhót, thêm cả những lời tự nhủ đầy phấn khích của Dư Niệm.

Những sự cuồng nhiệt mà thời sinh viên chưa từng trải qua sau khi kết hôn đều có đủ cả.

 
  

 

Ba giờ chiều hôm sau, Dư Niệm cùng Lương Tụng Thịnh gặp mặt Dương Chi Kỳ.

Ba năm kết hôn, bác sĩ Lương trong miệng Dư Niệm là người dịu dàng, chu đáo, nhưng trong mắt Dương Chi Kỳ, anh vẫn nghiêm nghị và cứng nhắc.

Đặc biệt là lúc đo kích cỡ, vóc dáng hoàn hảo khiến cô trong lòng vui sướng tột độ, nhưng bên ngoài lại tỏ ra như một thợ may lành nghề, đến một biểu cảm cũng không dám lộ ra.

Vóc dáng tuyệt phẩm thế này không làm người mẫu thì thật uổng phí. Đo xong kích cỡ, tiếp theo là định chủ đề trang phục, bọn họ dự định chụp bảy bộ.

Vest thông thường là không thể thiếu, một bộ trang trọng, một bộ thường ngày, thêm một bộ lễ phục truyền thống kiểu Trung Quốc.

Bốn bộ còn lại, ba người nhất trí chọn phong cách đồng phục. Khi Lương Tụng Thịnh mặc áo blouse trắng, Dư Niệm sẽ đóng vai người nhà của anh; khi Dư Niệm mặc đồ múa, Lương Tụng Thịnh sẽ đóng vai khán giả bên dưới.

Trong lúc đó, bọn họ đã gọi điện cho các nhiếp ảnh gia, kịch bản cũng đã lên xong, sau này sẽ làm thành một album ảnh. Cuối cùng là câu chuyện

 

bác sĩ và vũ công quen biết, yêu nhau và cùng nhau chung sống. Dương Chi Kỳ còn đề cử thêm phong cách “tiểu vương tử” và “quản gia”, Dư Niệm đã chọn một bộ phong cách học đường.

Còn lại bộ cuối cùng, tất cả mọi người đều khó xử, bộ nào cũng muốn chọn nhưng lại quá nhiều, thời gian chụp có hạn.

Giữa chừng Dư Niệm ra ngoài nghe điện thoại, Lương Tụng Thịnh và Dương Chi Kỳ ngồi đối diện nhau.

Không ai lên tiếng, bầu không khí có chút gượng gạo, Lương Tụng Thịnh vốn đã có khí chất uy nghiêm, áp lực mà Dương Chi Kỳ phải chịu thật sự rất lớn.

Điện thoại của Dư Niệm cứ liên tục đổ chuông, Dương Chi Kỳ đã uống hết ba ly cà phê, đến cả quyển phác thảo cũng sắp bị lật nát.

Cuối cùng cũng chờ được người kia liếc mắt nhìn quyển phác thảo của cô.

Dương Chi Kỳ xoay ngược lại đưa cho anh: “Bác sĩ Lương, anh xem thử không?”

“Cảm ơn.” Lương Tụng Thịnh nhận lấy, lật vài trang, “Đây là gì?” “Cyberpunk.” Dương Chi Kỳ giải thích thêm: “Nói đơn giản thì đây là sự kết hợp giữa công nghệ cao cấp và mức sống thấp, anh cũng có thể hiểu là khoa học viễn tưởng và người máy.”

Lương Tụng Thịnh gật đầu, vẻ mặt bình thản không chút gợn sóng nhưng cũng không phản đối.

Dương Chi Kỳ: “Phong cách này đang rất thịnh hành, giới trẻ đều thích.” Lương Tụng Thịnh lật sang trang tiếp theo: “Niệm Niệm cũng thích?” Dương Chi Kỳ: “Cũng tàm tạm.”

Thực ra Dư Niệm chỉ có thể coi là không ghét, cậu quan tâm nhiều hơn đến anime hành động, nhưng Dương Chi Kỳ dạo gần đây lại rất thích phong cách này.

Là một nhà thiết kế chuyên nghiệp, cô có studio thời trang riêng ở Dương Thành, những kiểu dáng đại trà không phải là mục tiêu của cô. Cô đã sớm muốn chụp kiểu này rồi nhưng hôm qua bị từ chối ngay lập tức. Lý do là tạo hình quá khoa trương, Lương Tụng Thịnh chắc chắn sẽ không chấp nhận.

Màu xanh lá cây, phối màu lạnh lẽo, ngầu thì rất ngầu đấy nhưng lại có chút không hợp.

Dương Chi Kỳ không cam tâm: “Bác sĩ Lương, có thể…” Lương Tụng Thịnh do dự: “Đây là ảnh cưới?”

Dương Chi Kỳ cười gượng: “Đám cưới cyberpunk rất ngầu đó, không hợp thì mình chụp ảnh riêng cũng được.”

Lương Tụng Thịnh không có phản ứng gì lớn.

 

Dương Chi Kỳ thừa thắng xông lên: “Bác sĩ Lương, anh thật sự rất hợp với phong cách này, mặc vào chắc chắn sẽ rất ngầu.”

“Còn nữa, anh đừng thấy Niệm Niệm bên ngoài có vẻ dễ thương, nhưng khả năng biến hóa của cậu ấy cực kỳ mạnh. Chỉ cần mặc quần áo vào, trang điểm lên lập tức nhập vai, hiệu quả chắc chắn rất tốt.”

“Đừng nói đến phong cách này, mà cho dù là đồ nữ tính gợi cảm, Niệm Niệm cũng có thể…”

Dương Chi Kỳ cứng họng.

Chết tiệt, mình đang nói cái gì vậy!

Lương Tụng Thịnh nhướn mày: “Gợi cảm… đồ nữ?”

Dương Chi Kỳ lạnh sống lưng: “À, thì là, không không không…” Lương Tụng Thịnh: “Lần cosplay Conan đó?”

Dương Chi Kỳ: “…”

Niệm Niệm đến cả chuyện này cũng kể?

“Cậu ấy chỉ hóa trang một lần thôi, mà còn là do tôi dụ dỗ.” Dương Chi Kỳ thăm dò: “Anh sẽ… không vui ư?”

Lương Tụng Thịnh thu lại ánh mắt, kéo cà vạt: “Không có, rất tốt.” Dương Chi Kỳ đã bắt được hành động nhỏ của đối phương.

Quả nhiên, không ai có thể từ chối được “váy lựu” của Niệm Niệm, một khi đã nếm thử thịt rồi sẽ trằn trọc, tơ tưởng ngày đêm.

Dương Chi Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi chàng trai trẻ vẫn đang nghe điện thoại. Hơn nữa, miếng “thịt” này lại do Dư Niệm làm ra.

Dương Chi Kỳ lấy điện thoại ra, đưa một tập ảnh cho anh: “Bác sĩ Lương, anh thấy mấy bộ này thế nào? Cho Niệm Niệm mặc.”

Dương Chi Kỳ một lần nữa nhận ra toàn bộ quá trình Lương Tụng Thịnh cau mày, khó chịu và cổ họng chuyển động.

“Quần áo đều là bản phác thảo, chưa làm. Nếu anh thích, tôi có thể tặng cho hai người làm quà cưới.”

“Kiểu dáng bên trong, có thể làm mỏng hơn, xuyên thấu hơn, và còn…” Dương Chi Kỳ rất kín đáo, “cái đó cũng tiện lợi hơn một chút.”

“Coi như là bất ngờ đêm tân hôn.”

“Để Niệm Niệm chỉ mặc cho anh xem.”

 
  

 

Người gọi điện cho Dư Niệm là thầy giáo ở phòng tuyển sinh. Do sơ suất trong công việc họ đã xóa nhầm hồ sơ của học sinh được tuyển thẳng. Bây giờ cần thống kê lại, mất hơn nửa tiếng mới xong.

Thấy cậu quay lại, Dương Chi Kỳ đứng dậy trước: “Niệm Niệm em chậm quá, chị đợi đói meo rồi.”

“Đi thôi.” Dương Chi Kỳ đeo ba lô, nhỏ giọng nói với Dư Niệm: “Chồng em mời khách, ăn một bữa ra trò.”

 

Lương Tụng Thịnh đi trước, hai người đi sau.

Dư Niệm vẫn còn nhớ chuyện ảnh cưới: “Hay là mình chụp sáu bộ thôi, nhiều vậy cũng đủ rồi.”

Lương Tụng Thịnh ngày thường bận rộn, chắc còn phải đổi ca để có thời gian.

Dương Chi Kỳ: “Sao mà được, bộ thứ bảy chúng ta đã quyết rồi.” Dư Niệm tò mò: “Phong cách gì vậy?”

Dương Chi Kỳ nhướn mày: “Cyberpunk.” Dư Niệm há hốc miệng: “Chồng em đồng ý?” Dương Chi Kỳ hất cằm: “Đương nhiên rồi.”

Dư Niệm giơ ngón tay cái: “Giỏi quá, chị Chi Chi thuyết phục anh ấy thế nào vậy?”

Dương Chi Kỳ đắc ý: “Chị có bí quyết riêng.” “Bí quyết gì vậy?”

Dương Chi Kỳ đặt ngón trỏ lên môi: “Suỵt, bí mật.”

 
  

 

Bảy bộ trang phục, phong cách hoàn toàn khác nhau, Dương Chi Kỳ và trợ lý đã tăng ca làm việc cật lực, mất ba tuần mới hoàn thành.

Lịch chụp ảnh được sắp xếp vào một tuần sau.

Địa điểm chụp phong cách cổ trang là nhà cũ của nhà họ Lương, phong cách châu Âu là biệt thự mà ông nội tặng cho Dư Niệm khi đến tuổi trưởng thành, địa điểm chụp ngoại cảnh là vườn sau nhà, phong cách học đường là phòng học cấp ba của Dư Niệm, bọn họ còn mượn cả bệnh viện và sân khấu kịch.

Còn bộ cyberpunk, Dương Chi Kỳ đã thuê một nhà kho cũ bỏ hoang, dùng nửa tháng để thiết kế cải tạo.

Bộ ảnh cưới mang đậm dấu ấn riêng, địa điểm thay đổi liên tục, bọn họ đã chụp liên tục trong bốn ngày.

Ban đầu Dư Niệm còn lo Lương Tụng Thịnh sẽ mệt mỏi, khó chịu. Nhưng thực tế đối phương còn nhập vai hơn cả cậu.

Đặc biệt là bộ cyberpunk, khi Lương Tụng Thịnh mặc áo giáp bước ra, tất cả mọi người, bao gồm cả Dư Niệm đều phải trợn tròn mắt.

Vẻ mặt lạnh lùng, dáng người cao lớn, khí chất vương giả trời sinh, “A” đến nổ trời. Anh chỉ cần đứng đó thôi, không cần phải làm gì đã đủ sức giết ch.ết tất cả mọi thứ.

Ý tưởng ban đầu của Dương Chi Kỳ là sắp xếp hai người cùng nhau hỗ trợ, cùng nhau tiến lên phía trước. Nhưng Dư Niệm đã bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo, mắt không thể rời, mặt đỏ không thể kìm được, xấu hổ chỉ muốn nép vào bên cạnh ông xã.

 

Thấy vậy Dương Chi Kỳ dứt khoát đổi sang chủ đề “anh hùng cứu mỹ nhân”. Người hùng cứu thế giới, yêu chàng trai gặp nạn, vì chàng mà vượt mọi chông gai, cuối cùng có được tình yêu.

Thực lực của Lương Tụng Thịnh không chỉ ở vẻ bề ngoài, anh còn có thể dễ dàng hoàn thành các động tác khó, bao gồm nhưng không giới hạn ở việc một tay bế Dư Niệm lên, vác Dư Niệm lên vai, dễ dàng cõng Dư Niệm chạy mấy trăm mét.

Toàn bộ quá trình chụp ảnh không hề làm Lương Tụng Thịnh mệt mỏi nhưng lại làm Dư Niệm mê man. đầu óc cậu choáng váng, trong đầu toàn là sức mạnh của bạn trai, thế giới tốt đẹp đến mức không chân thực. Tất cả đều là ông xã của cậu!

Ba ngày sau khi buổi chụp ảnh kết thúc, Dư Niệm nhận được ảnh mẫu qua email, cần phải chọn những tấm mình thích để in album và đóng khung.

Những nhiếp ảnh gia do mình tìm, không có bất kỳ hạn chế nào, cũng không có mua bán kèm theo, nhưng hàng ngàn tấm ảnh đã làm Dư Niệm hoa cả mắt.

Dương Chi Kỳ thấy vẻ mặt lo lắng của cậu: “Thích thì lấy hết đi.” “Nhưng nhiều quá trời.”

Làm thành album chắc phải đến cả trăm cuốn.

Dương Chi Kỳ: “Để dành mà xem, hai người đẹp đôi như vậy.” Lời nói thì như vậy, nhưng cũng thật là quá đáng.

Dư Niệm tiếp tục lướt trang: “Đợi chồng em về rồi hỏi ý kiến của anh ấy.”

“Không cần hỏi.” Dương Chi Kỳ ngồi cạnh cậu xem điện thoại, “Anh ấy chắc chắn sẽ nghe theo em hết.”

Dư Niệm khó khăn lắm mới chọn ra được một tấm không ưng ý lắm: “Sao em cảm thấy chị Chi Chi đột nhiên hiểu anh ấy quá vậy.” “Không hẳn là đặc biệt, nhưng chị đã phát hiện ra điểm yếu của anh ấy rồi.”

Dư Niệm lại xóa một tấm: “Gì vậy?”

“Trong mắt chồng em, em là cả bầu trời, chỉ cần em nói một, anh ấy tuyệt đối không nói hai.”

“Đâu có, chuyện nhỏ thì anh ấy nhường em, nhưng nếu em phạm sai lầm về nguyên tắc, anh ấy vẫn sẽ phê bình, mà còn rất là dữ.”

Dương Chi Kỳ không cho là đúng: “Dữ đến mức nào chứ, một chiếc váy nhỏ không giải quyết được sao?”

Dư Niệm nghiêng đầu: “Váy nhỏ gì cơ?”

Dương Chi Kỳ nhún vai: “Không có gì, em cứ chọn tiếp đi.”

 

Dư Niệm dứt khoát không chọn nữa, ngồi sang bên Dương Chi Kỳ: “Chị Chi Chi, chị đang xem gì vậy?”

“Tháng 8 bên Đức có triển lãm truyện tranh, chị đang chọn khách sạn gần đó.” Dương Chi Kỳ thở dài: “Vốn định rủ em đi, nhưng em bận đám cưới rồi, chắc không có thời gian.”

Đám cưới được tổ chức vào ngày 6 tháng 10, ảnh cưới đã chụp xong, tiệc cưới đều do anh chị lo liệu, đúng vào kỳ nghỉ hè, thực ra không bận lắm.

Dư Niệm: “Tháng 8 ngày mấy, ở thành phố nào vậy?” Dương Chi Kỳ: “Ngày 12, ở thủ đô Berlin”

“Em có thể, em có thể đi!” Mắt Dư Niệm sáng lên: “Ngày 10 chồng em được mời tham gia hoạt động kỷ niệm trường, vừa hay ở Berlin. Em đi cùng anh ấy, tiện thể có thể đi xem triển lãm luôn.”

Mắt của Dương Chi Kỳ cũng sáng lên: “Chồng em cũng ở Berlin?” “Đúng rồi!”

“Hay là rủ anh ấy đi cùng?”

“Đi xem triển lãm à?” Dư Niệm do dự nửa giây, “Em phải hỏi xem anh ấy có thời gian không.”

“Không phải xem.” Dương Chi Kỳ nheo mắt, “Mà là đi ‘cosplay’ cùng em.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.