◎ Lương tiên sinh, cảm ơn anh. ◎
Dư Niệm hoảng hốt, tự động nhập vai thành thực tập sinh dưới trướng Lương Tụng Thịnh, “Đừng đừng đừng, đừng phạt em, em biết sai rồi.” Lương Tụng Thịnh nắm lấy chân cậu, “Vô ích thôi.”
Tầm nhìn Dư Niệm trống rỗng, đầu óc nóng bừng.
Cậu cũng không biết mình đang nghĩ gì, giống như một con mồi đang vùng vẫy tuyệt vọng, liều mình, ưỡn thẳng lưng nhào tới, hôn thẳng vào cằm anh một cái.
Một lần không đủ, lại hôn thêm một cái nữa, tiếp đó lại thêm một cái. Hôn liên tục bảy tám lần, cậu ôm cổ người đàn ông, nép vào lòng anh không chịu buông tay.
“Lương tiên sinh, đừng giận mà.” Dư Niệm đáng thương hề hề, lại mềm mại nhẹ nhàng, “Em biết sai rồi, không dám nữa đâu.”
“Sau này em nhất định sẽ ngoan, cái gì cũng nghe theo anh.” “Lương tiên sinh hung dữ như vậy, đáng sợ quá đi.”
Xung quanh không có âm thanh, chỉ còn tiếng tim đập thình thịch.
Khi Dư Niệm dán vào, Lương Tụng Thịnh vẫn nâng chân cậu, chân phải của cậu cao hơn đầu, trực tiếp gác lên vai người đàn ông.
Tư thế như vậy, đối với người bình thường có chút khó khăn. Nhưng Dư Niệm học múa hơn mười năm, độ dẻo dai cực kỳ tốt.
Không gian trong xe chật hẹp, ngón chân của Dư Niệm ở ngay bên tai người đàn ông.
Tư thế kỳ lạ và khoảng cách thân mật. Cứu mạng, mình đang làm cái gì vậy!
“Xin, xin lỗi.” Dư Niệm sợ hãi rụt chân lại.
Lại bị người đàn ông nắm lấy, “Đừng nhúc nhích.”
Lương Tụng Thịnh đỡ lấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-nhong-nheo-nha-bac-si-luong/1732088/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.