🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

◎ Lương tiên sinh, cảm ơn anh. ◎

Dư Niệm hoảng hốt, tự động nhập vai thành thực tập sinh dưới trướng Lương Tụng Thịnh, “Đừng đừng đừng, đừng phạt em, em biết sai rồi.” Lương Tụng Thịnh nắm lấy chân cậu, “Vô ích thôi.”

Tầm nhìn Dư Niệm trống rỗng, đầu óc nóng bừng.

Cậu cũng không biết mình đang nghĩ gì, giống như một con mồi đang vùng vẫy tuyệt vọng, liều mình, ưỡn thẳng lưng nhào tới, hôn thẳng vào cằm anh một cái.

Một lần không đủ, lại hôn thêm một cái nữa, tiếp đó lại thêm một cái. Hôn liên tục bảy tám lần, cậu ôm cổ người đàn ông, nép vào lòng anh không chịu buông tay.

“Lương tiên sinh, đừng giận mà.” Dư Niệm đáng thương hề hề, lại mềm mại nhẹ nhàng, “Em biết sai rồi, không dám nữa đâu.”

“Sau này em nhất định sẽ ngoan, cái gì cũng nghe theo anh.” “Lương tiên sinh hung dữ như vậy, đáng sợ quá đi.”

Xung quanh không có âm thanh, chỉ còn tiếng tim đập thình thịch.

Khi Dư Niệm dán vào, Lương Tụng Thịnh vẫn nâng chân cậu, chân phải của cậu cao hơn đầu, trực tiếp gác lên vai người đàn ông.

Tư thế như vậy, đối với người bình thường có chút khó khăn. Nhưng Dư Niệm học múa hơn mười năm, độ dẻo dai cực kỳ tốt.

 

Không gian trong xe chật hẹp, ngón chân của Dư Niệm ở ngay bên tai người đàn ông.

Tư thế kỳ lạ và khoảng cách thân mật. Cứu mạng, mình đang làm cái gì vậy!

“Xin, xin lỗi.” Dư Niệm sợ hãi rụt chân lại.

Lại bị người đàn ông nắm lấy, “Đừng nhúc nhích.”

Lương Tụng Thịnh đỡ lấy chân, gác lên vai rồi chậm rãi xoa bóp. Dư Niệm nhắm mắt, không dám thở mạnh.

Cậu bấu vào cổ Lương Tụng Thịnh, lòng bàn tay dán lên động mạch cổ của anh, cảm nhận quá trình từ nhanh đến chậm ở đây.

Việc xoa bóp kéo dài vài phút, giọng của Lương Tụng Thịnh vang lên bên tai, “Không có lần sau.”

Đầu óc Dư Niệm không chuyển, “Lần sau cái gì?” “Muốn bị phạt?”

“Không không không.” Dư Niệm lập tức tỉnh táo, mừng rỡ, “Vâng vâng, em nhớ rồi.”

Lương Tụng Thịnh đặt chân xuống, tiếp tục nghiên cứu vết thương.

Dư Niệm cẩn thận chối tội, “Thật ra cũng không sao, không có cảm giác gì hết.”

Lương Tụng Thịnh biến sắc, “Đã tiêm thuốc phong bế, làm sao mà không đau được.”

Dư Niệm ngậm miệng, hung dữ quá.

Lương Tụng Thịnh ôm lấy mắt cá chân, bấm điện thoại, “Bách Chương, đang bận sao?”

“Có chút rắc rối, cậu có thể đến nhà tôi một chuyến không?” “Tôi đang ở bên ngoài, đang định về.”

“Ừ, tí nữa gặp.”

Ấn tượng của Dư Niệm về “Bách Chương”, là bác sĩ Từ có chất giọng trầm ấm đó.

Dư Niệm nắm lấy áo khoác của Lương Tụng Thịnh, chân rụt vào trong. Lát nữa sẽ gặp người sao? Liệu có đẹp trai như giọng nói không nhỉ.

Khi vị bác sĩ Từ này xách theo hộp y tế đứng trước mặt Dư Niệm, những gì cậu cảm nhận được chỉ là sợ hãi và bất lực.

Người đàn ông trưởng thành mặc bộ vest màu tối, đeo găng tay vô trùng, nhìn chân cậu vài giây, lại nhìn Lương Tụng Thịnh vài giây.

Sau đó, anh ta lấy ra một chiếc kim dài màu bạc. Oa a a a a a a a!

Anh ta định làm gì vậy!

Dư Niệm cứng đờ người, lưng đổ mồ hôi.

 

Cậu nhìn sang bên trái, “bác sĩ Bách Chương” vừa hung dữ vừa lạnh lùng, lại không hề biểu cảm, rồi nhìn sang bên phải, “bác sĩ Tụng Thịnh” vừa hung dữ vừa lạnh lùng, lại không hề biểu cảm.

Nhát gan, bất lực, sợ hãi, muốn khóc, nhưng không dám. Cậu đưa tay ra sau, lén lút cào cào.

Trong lòng âm thầm khóc. Hu hu hu hu hu!

Rốt cuộc Niệm Niệm đã làm sai cái gì mà bị hai bác sĩ đáng sợ cùng nhau nhìn chằm chằm thế này!

Bệnh viện lớn như vậy, lẽ nào không có chị bác sĩ tóc dài thướt tha, mắt cong cong, dịu dàng hiền lành sao?

Cậu không muốn bác sĩ nam, không muốn, không muốn!

Dư Niệm thầm khóc đến xé lòng, hai vị bác sĩ trước mặt thì thản nhiên như không, còn đang thảo luận bệnh tình.

Từ Bách Chương lấy kim dài ra, “Cậu ấy có sợ đau không?” Lương Tụng Thịnh: “Rất sợ.”

Từ Bách Chương: “Giữ cho chặt.”

Giây tiếp theo, Dư Niệm đã bị bác sĩ Tụng Thịnh “hung thần ác sát” ôm lên đùi, giữ chặt eo và vai, “Ráng chịu một chút, sẽ nhanh thôi.”

Dư Niệm run lên, “Đ-đau không?”

“Không đau.” Lương Tụng Thịnh vỗ vỗ lưng cậu, “Bác sĩ Từ rất lợi hại, chỉ cần châm một lần là được.”

Dư Niệm cúi đầu, tủi thân vô cùng.

Lương Tụng Thịnh ấn mặt cậu vào cổ mình, ra hiệu cho Từ Bách Chương một cái.

Quá trình châm cứu rất nhanh, Dư Niệm đếm sơ sơ, có bảy tám cây kim. Cơn đau ở mắt cá chân đang giảm dần, chỉ ở vùng kim đâm vào có cảm giác căng tức rõ rệt.

Sau khi châm cứu xong, có hai mươi phút chờ đợi, Lương Tụng Thịnh ôm cậu suốt. Tuy không phải lần đầu tiên được ôm, nhưng bên cạnh còn có người.

Căng thẳng quá, thật ngại quá đi.

Bác sĩ Từ đến đây lâu như vậy rồi, ít nhất cũng phải rót cho người ta một cốc nước uống chứ.

Dư Niệm lén nhìn Lương Tụng Thịnh.

Chỉ mải ôm cậu, nhìn chân, không hề động đậy. Hay là mình nhắc một chút nhỉ?

Ngay sau đó, Từ Bách Chương đã lấy ra một chiếc bình giữ nhiệt từ trong túi.

Dư Niệm: “…”

 

Mùi thuốc bắc thoang thoảng bay đến.

Dư Niệm không khỏi rùng mình, y học cổ truyền thật đáng sợ, sao có thể tàn nhẫn với bản thân đến vậy.

Từ Bách Chương vặn nắp bình lại, đi ra cửa sổ nghe điện thoại. Dư Niệm không nghe nội dung, nhưng nhận thấy được ngữ điệu.

Lúc châm cứu cho cậu thì nghiêm túc như vậy, gọi điện lại dịu dàng như thế.

Dư Niệm nhớ lại chiếc chân trong video trước đó, chẳng lẽ bác sĩ Từ đang gọi điện cho người yêu?

Bọn họ là tình nhân thật sao? Cứu mạng, “gay” rồi “gay” rồi!

Thấy biểu cảm của Dư Niệm không đúng, Lương Tụng Thịnh vỗ vỗ cậu, “Không thoải mái à?”

Dư Niệm lắc đầu, “Không có.”

Nhưng ánh mắt bát quái vẫn nhìn về phía Từ Bách Chương.

Cậu nắm lấy cổ áo Lương Tụng Thịnh, môi dán vào vành tai anh, “Bác sĩ Từ có bạn trai rồi ạ?”

Tay Lương Tụng Thịnh ôm cậu chặt hơn một chút, ánh mắt lướt qua môi của Dư Niệm, ” Cậu ấy đã kết hôn rồi.”

“Ồ.” Dư Niệm lòng tràn đầy sóng gió, “Là anh trai nói chuyện trong video lần trước sao?”

Lương Tụng Thịnh: “Ừ.”

Dư Niệm dán vào người Lương Tụng Thịnh, ánh mắt nhìn về phía Từ Bách Chương, “Tốt quá.”

Lương Tụng Thịnh: “Bọn họ vẫn chưa tổ chức đám cưới, muốn tham gia không?”

Mắt Dư Niệm sáng long lanh, “Em có thể sao ạ?”

“Có thể.” Lương Tụng Thịnh nói: “Nhưng vì phép lịch sự, tiệc đính hôn của chúng ta, có phải nên mời bọn họ không?”

Nguồn cơn bát quái từ người khác chuyển sang chính mình, Dư Niệm xoay mặt, vùi hơi thở nóng ẩm vào cổ áo Lương Tụng Thịnh, “Vâng.” Quá trình rút châm dễ hơn châm cứu, gần như không có cảm giác đau. Chỗ sưng tấy đã giảm đi không ít.

Bác sĩ Từ lợi hại thật đó!

Từ Bách Chương thu dọn đồ đạc, “Mấy ngày nay chú ý nghỉ ngơi, giảm bớt hoạt động.”

Dư Niệm ngoan ngoãn gật đầu, “Cảm ơn bác sĩ Từ, em sẽ nghe lời ạ.” Từ Bách Chương: “Không có gì.”

Dư Niệm trong lòng “hầy” lên một tiếng.

 

Lúc gọi điện thoại với người nhà thì dịu dàng như vậy, còn lúc nói chuyện với bệnh nhân lại không có một chút cảm xúc nào vậy.

Dư Niệm lại nói: “Xin hỏi bác sĩ Từ, chân của em khoảng bao lâu thì khỏi ạ, bảy ngày được không ạ?”

“Tùy thuộc vào cơ địa và tình hình mỗi người.” Từ Bách Chương quay sang Lương Tụng Thịnh, “Mỗi tối nên xoa bóp đều đặn, có thể đẩy nhanh quá trình hồi phục.”

Sắc mặt Lương Tụng Thịnh đột nhiên thay đổi, “Gấp gáp vậy, lại muốn chạy lung tung sao?”

Dư Niệm lắc đầu, “Không không, em không chạy, em không chạy đi đâu hết, em chỉ tiện miệng hỏi thôi ạ.”

Dư Niệm cuộn tay nắm lấy vạt áo.

Nhưng mà, một tuần sau là tiệc đính hôn mà.

Từ Bách Chương đưa tờ kê thuốc cho anh, “Mỗi ngày hai lần, uống liên tục năm ngày.”

Dư Niệm rướn cổ lên, nhìn thấy đơn thuốc đông y dày đặc, “Còn phải uống thuốc ạ?”

Lương Tụng Thịnh: “Không muốn nhanh khỏi sao?” Dư Niệm bĩu môi, “Ồ.”

Oa hu hu hu, đông y đáng sợ quá, mình uống thuốc thì thôi đi, còn bắt người khác cũng phải uống nữa, quá đáng.

Dư Niệm một mình tủi thân, Lương Tụng Thịnh tiễn Từ Bách Chương ra cửa.

Đứng ở cửa, Từ Bách Chương quay người lại, “Đến đây thôi, đừng tiễn nữa.”

“Bách Chương, vất vả cậu qua đây rồi.” “Còn khách sáo với tôi làm gì.”

Từ Bách Chương nhìn qua cửa sổ, nhìn cậu thanh niên nhỏ bé ở bên trong, “Lần đầu tiên thấy cậu kiên nhẫn như vậy đấy.”

Lương Tụng Thịnh: “Cậu cũng vậy mà.” Hai người nhìn nhau cười.

“À phải.” Lương Tụng Thịnh nói: “Tuần sau chúng tôi tổ chức tiệc đính hôn, Niệm Niệm đặc biệt mời cậu và người yêu.”

Từ Bách Chương: “Được, tôi về nói với cậu ấy.”

Ba ngày sau khi kết thúc cuộc thi, Dư Niệm thấy thông báo xử phạt Trần Diệu trên trang web chính thức của trường.

Vì tính chất nghiêm trọng và sau đó lại từ chối nhận sai, nhà trường đưa ra quyết định khai trừ học tịch.

Đồng thời, cậu ta cũng bị cảnh sát tạm giam hình sự vì tội cố ý gây thương tích, tình hình cụ thể còn phải chờ đợi điều tra tiếp theo.

 

Mặt khác, chủ tịch hội sinh viên khoa lợi dụng chức vụ để cấu kết với bảo vệ, trục lợi cá nhân, vi phạm nghiêm trọng quy chế của nhà trường. Xét thấy thái độ nhận lỗi thành khẩn và đã nộp lại tang vật kịp thời. Nhà trường quyết định kỷ luật cảnh cáo, bãi nhiệm chức vụ chủ tịch hội sinh viên.

Tối hôm đó Dư Niệm đăng nhập vào D trạm, cậu không livestream, chỉ xem kết quả cuộc thi tuyển chọn streamer do ban tổ chức gửi đến.

Tổng số phiếu của cậu cao hơn Yêu Yêu hơn một vạn phiếu, giành được quán quân khu vực vũ đạo otaku.

Dư Niệm xem khu vực lồng tiếng, số phiếu của Thanh Phong vượt qua người đứng thứ hai mười tám vạn phiếu, lại là người đứng nhất không có đối thủ.

Lợi hại thật.

Dư Niệm từ chối yêu cầu ký hợp đồng của ban tổ chức và dùng toàn bộ số tiền thưởng dưới danh nghĩa fan hâm mộ quyên tặng cho chương trình hy vọng.

Còn về những chuyện sau đó của Trần Diệu là do cậu nghe Dương Chi Kỳ nói.

Sau khi Trần Diệu bị khai trừ, tài khoản livestream cũng bị khóa. Nghe nói cậu ta có thử mở những tài khoản khác, nhưng chỉ cần dùng chứng minh thư của cậu ta đăng ký đều bị chặn hết.

Về những chuyện sau đó, Dư Niệm không rõ nữa.

Thật ra cậu cũng không có tâm trạng để quan tâm đến người khác. Vì chân bị thương, Dư Niệm bị bắt nghỉ ngơi ở nhà, ba ngày đầu, ăn cơm đi ngủ đều được Lương Tụng Thịnh đích thân bế đi.

Ngoài ra, cậu còn phải uống thuốc bắc mỗi ngày vào buổi sáng và tối, thêm vào đó là mát xa nửa tiếng trước khi ngủ.

Việc tiệc đính hôn, đều do anh trai và chị dâu lo liệu.

Việc duy nhất cậu làm chính là chọn một bộ vest, có người đến tận nhà đo kích thước.

Đến ngày thứ năm Dư Niệm tĩnh dưỡng ở nhà, chỗ sưng tấy ở chân đã hoàn toàn biến mất, có thể tự do đi lại rồi.

Nhưng Lương Tụng Thịnh cấm cậu luyện múa, cũng không cho cậu ra ngoài nhiều.

Dư Niệm cả ngày nằm ườn, hoàn toàn biến thành một con cá muối. Buổi chiều tỉnh ngủ, cậu nhận được tin nhắn.

Vân Trác: “Niệm Niệm, tớ mang một chút đặc sản ở quê lên, ngày mai cậu có tiện không? Tớ mang qua cho cậu.”

Dư Niệm nhìn qua cửa sổ, nhìn Lương Tụng Thịnh đang điêu khắc ngọc ở dưới lầu.

 

“Sau chín giờ tối được không? Ba tớ xoa chân cho xong mới đi làm.” Vân Trác: “Được. Nhưng chân cậu vẫn chưa khỏi sao?”

Vân Trác: “Thật ra cũng không gấp, hay là để hôm khác đi?”

“Không sao, khỏi lâu rồi, là ba lo lắng nên xoa bóp thêm thôi. Tớ ở nhà chán quá, cậu trò chuyện với tớ đi mà. /Gấu ôm”

Vân Trác: “Được, chúng ta gặp nhau ở đâu?”

“Cậu quyết định đi, tớ đều được hết. /Gấu xoay vòng” Vân Trác: “Ở gần nhà cậu đi, đỡ phải đi bộ nhiều.”

“Được được! Ở vườn hoa gần nhà tớ đi, buổi tối cũng không lạnh lắm, lát nữa tớ gửi định vị cho cậu.”

Vân Trác: “Được, hẹn gặp lại.” Tối hôm sau sau khi ăn cơm tối.

Sau khi Lương Tụng Thịnh xoa bóp chân xong, Dư Niệm giả vờ ngủ. Trước chín giờ, trong sự mong chờ của Dư Niệm, Lương Tụng Thịnh mặc áo khoác ngoài rồi rời khỏi nhà.

Dư Niệm vui vẻ như chim sổ lồng, nhảy xuống khỏi giường.

Cậu quấn khăn quàng cổ, đội mũ đeo găng tay kín mít, xách túi vui vẻ đi hẹn.

Đến trước đình hẹn, Dư Niệm lập tức phát hiện ra người đang xách cái túi lớn.

Cậu vẫy vẫy tay, “Vân Trác, tớ đến rồi nè.”

Tổ Vân Trác đi đến, “Niệm Niệm, lâu rồi không gặp.”

“Đúng vậy, trước đây thì ngày nào cũng gặp, tự nhiên lâu như vậy không gặp cũng thấy nhớ đấy.”

Tổ Vân Trác gãi gãi đầu, mặt hơi nóng lên, đưa túi đồ qua, “Của cậu nè.” “Oa, sao nhiều thế!”

“Có đồ mang cho cậu, cũng có đồ mang cho người nhà cậu.”

“Cảm ơn cậu Vân Trác.” Dư Niệm vui vẻ nhận lấy, rồi lại đưa đồ mình mang đến, “Nè, cái này là quà đáp lễ của tớ.”

Tổ Vân Trác có chút bất ngờ, “Cảm ơn.” “Mở ra xem đi.”

Tổ Vân Trác mở ra, là hai hộp bánh quy.

“Tớ tự làm đó, tối qua tranh thủ lúc ba không có ở nhà lén nướng.” Dư Niệm cười hì hì, “Chút lòng thành, đừng chê nha.”

Tổ Vân Trác ôm hộp bánh quy vào lòng, “Không chê, tớ rất thích.” Dư Niệm xách túi lớn, “Tớ có thể mở ra xem không?”

“Đương nhiên rồi.”

Dư Niệm mặc đồ dày cộp, trông như một quả bóng nhỏ, trong lòng ôm một cái túi còn béo hơn cậu, từng món từng món lấy ra xem.

 

Bên trong nhiều nhất là khoai lang sấy khô, đều được lựa chọn kỹ càng, xếp ngay ngắn trong những chiếc hộp nhựa nhỏ.

Ngoài khoai lang sấy khô ra, còn có chút táo tàu, kẹo mè xửng, bánh quẩy chiên,…

Dư Niệm: “Oa, nhiều quá vậy, có thể ăn được một thời gian dài luôn!” Tổ Vân Trác: “Ngoài khoai lang sấy khô, tớ cũng không biết cậu thích ăn gì, ông nội bảo cứ mang hết cho cậu, cậu đừng chê nha.”

“Sao lại chê được chứ! Tớ vui còn không hết đây này.” Dư Niệm lộ răng khểnh, “Cảm ơn Vân Trác.”

Tổ Vân Trác xoa xoa cổ, “Không có gì.”

Dư Niệm lấy ra một chiếc bình sứ đáy tròn, “Cái này là gì vậy?” “Rượu gạo nhà làm, cho chú Dư đó.”

“Chú Dư?” Mắt Dư Niệm đảo một vòng, “À, được! Cảm ơn cậu thay ba tớ nha.”

“Không sao không sao, rượu này tuy không đáng tiền nhưng đều là nhà tự làm, hương vị thuần khiết, không đau đầu.”

“Thật sao?” Dư Niệm đưa mũi lại gần miệng bình, “Ngửi thơm thật đấy.”

Tổ Vân Trác nói: “Muốn nếm thử không?” Lông mi Dư Niệm khẽ rung, ” Tớ có thể sao?”

“Có gì mà không thể, tớ bảy tám tuổi đã cùng ông nội uống rượu rồi, cái này ngon lắm, thật sự không đau đầu đâu.”

Dư Niệm đưa bình rượu ra, “Mở ra đi, rót chút đi.”

Hai người mỗi người tháo một nắp bình dùng để rót rượu, Tổ Vân Trác tự rót cho mình một ly, rót cho Dư Niệm nửa ly.

Dư Niệm hà hơi, đưa mũi ngửi ngửi.

“Uống thử đi, mùa đông uống chút rượu cho ấm người.” Tổ Vân Trác nâng ly rượu, “Chỉ cần nhấp một chút…”

Chưa kịp để Tổ Vân Trác nói hết câu, cậu đã một hơi uống cạn.

“Oa! Cay, cay quá cay!” Dư Niệm thè lưỡi ra quạt, “Khó uống quá đi!” “Không được uống rượu như vậy.” Tổ Vân Trác xé một túi bánh quẩy chiên đưa cho cậu, “Mau ăn chút gì đi.”

Mắt Dư Niệm bị rượu làm cho đỏ hoe, miệng thì nhét đầy bánh quẩy chiên, “Trên TV không phải đều uống như vậy sao?”

Tổ Vân Trác dở khóc dở cười, “Đó là do cốt truyện yêu cầu, hoặc là họ uống bia. Rượu trắng có độ cồn cao, phải nhấp từng chút một mà thưởng thức.”

Dư Niệm liên tục nhét hai cái bánh quẩy chiên, cuối cùng cũng giảm bớt vị cay, người cũng ấm lên không ít.

“Vậy phải uống thế nào?”

 

“Điều quan trọng của rượu trắng là thưởng thức.” Tổ Vân Trác nâng ly rượu lên, “Giống như thế này, nhấp một ngụm nhỏ, để đầu lưỡi thấm hương rượu, rồi tự nó tràn ngập khoang miệng.”

Dư Niệm tự rót cho mình một chút, học theo dáng vẻ của Tổ Vân Trác, chỉ nhấp một chút.

Vị cay của rượu trắng đốt cháy đầu lưỡi, nhưng cảm giác nhẹ nhàng không hề k.ích thích, sau đó, cả khoang miệng đều là vị ngọt thanh của gạo.

“Ngon!” Dư Niệm nếm được vị ngọt, lại nhấp thêm một ngụm nhỏ, “Ngon quá đi!”

Tổ Vân Trác mở hộp đậu phộng rang, “Ăn cùng với cái này càng ngon hơn.”

Dư Niệm nhét một hạt vào miệng, đậu phộng thơm giòn kết hợp với rượu gạo ngọt thanh, một cảm giác mới lạ nhưng lại có hương vị thơm ngon không thể cưỡng lại, “Ngon quá!”

Tổ Vân Trác uống một ngụm rượu rồi cũng nhét đậu phộng vào miệng, “Mấy ông lão ở làng tớ đều thích ăn như thế này.”

“Ông tớ nói hồi trẻ họ nghèo lắm, có thể uống chút rượu gạo, ăn vài hạt đậu phộng đã coi như là Tết rồi.”

Dư Niệm ngây ngô cười với cậu, ánh mắt dần dần tan ra, “Ngon, ngon thật.”

Tổ Vân Trác vẫy vẫy tay, “Niệm Niệm, cậu không say đấy chứ?” Tính cả nửa ly ban đầu, cũng chưa đến hai ly.

“Không có! Không có mà.” Dư Niệm đưa ly qua, “Tiếp tục, cạn ly.” Đêm mùa đông, ánh trăng mờ nhạt, nhưng đôi mắt Dư Niệm lại rất sáng. Chóp mũi của cậu đỏ ửng, vẻ mặt nửa say nửa tỉnh, khiến người khác không thể rời mắt.

Tổ Vân Trác cứ như vậy nhìn cậu, thừa cơ lúc Dư Niệm sắp say. “Niệm Niệm, chuyện cậu bị trẹo chân, xin lỗi.”

“Sao còn nói nữa vậy!” Dư Niệm phồng má, “Cậu mà nói nữa tớ giận thật đó.”

“Ừ, không nói nữa.”

Dư Niệm hớp rượu, lại rót thêm một ly, “Tiếp nào, uống thêm một ly nữa!”

Tổ Vân Trác cụng ly với cậu, “Niệm Niệm, tớ có thể nói thật lòng được không?”

“Đương nhiên rồi! Chúng ta là bạn tốt, cái gì cũng có thể chia sẻ mà.” Trong lòng Tổ Vân Trác nóng rực, “Niệm Niệm, cậu thật sự rất tốt, vô cùng tốt.”

Không chê tớ nghèo, còn bằng lòng làm bạn với tớ.

 

Dư Niệm cong cong mắt, “Vân Trác cậu cũng tốt mà! Cậu nhảy múa giỏi như vậy, còn cùng nhóm với tớ, lại còn mang cho tớ khoai lang sấy khô, bánh quẩy chiên, đậu phộng rang siêu ngon nữa.”

Dư Niệm giơ ly rượu lên, “Còn có rượu gạo ngon nhất trên đời nữa!” Tổ Vân Trác mượn hơi men, “Cậu tốt quá, tốt đến mức tớ muốn ở bên cạnh cậu mãi thôi.”

“Vân Trác cũng tốt quá! Tốt đến mức Niệm Niệm muốn làm bạn tốt với cậu cả đời! Sang năm còn muốn cùng Vân Trác nhảy múa đôi nữa!” Tim Tổ Vân Trác đập nhanh hơn, bên tai có tiếng vọng của dục v.ọng, “Niệm Niệm, cậu thích con trai hay con gái?”

“Con gái là chị gái xinh đẹp đó, Niệm Niệm thích con trai.”

Tim Tổ Vân Trác như rơi vào rượu, lơ lửng, chao đảo, “Niệm Niệm, cậu từng có bạn trai chưa?”

“Bạn trai… bạn trai.” Dư Niệm cúi đầu, môi đặt sát mép chén rượu, “Niệm Niệm không có bạn trai…”

Tổ Vân Trác nín thở, cậu nhìn mặt trăng, nắm chặt ly rượu trong tay, rồi lại luyến tiếc Dư Niệm bên cạnh.

Cậu tránh mặt trăng, uống cạn rượu, rồi quay đầu lại nói với cậu, “Niệm Niệm, tớ có thể làm bạn…”

Dư Niệm chớp chớp mắt, “Nhưng mà, Niệm Niệm có chồng chưa cưới rồi đó~~~!”

Cảm giác k.ích thích của rượu trắng bùng nổ trong nháy mắt, từ khoang miệng đốt cháy đến khoang mũi và trái tim.

Khoang mũi đau rát, tim thì nặng trĩu đau đớn. ” Chồng, chưa, cưới?”

“Đúng vậy.” Dư Niệm quay đầu lại, chóp mũi và mặt đỏ hồng mê người, “Chúng tớ sắp tổ chức nghi lễ rồi đó.”

Trái tim của Tổ Vân Trác cùng với rượu trong bụng đều bị khoét rỗng, “Là, là người như thế nào?”

Dư Niệm ngốc nghếch cười hai tiếng, “Suỵt”, “Tớ chỉ nói cho cậu biết thôi, nhưng cậu phải giữ bí mật đó.”

Tổ Vân Trác muốn nghe, lại không muốn nghe. “Thật ra, ba tớ chính là chồng chưa cưới của tớ.” Tổ Vân Trác không thở nổi, “Ý cậu là gì?”

“Anh ấy không phải là ba thật của tớ, anh ấy là chồng chưa cưới của tớ, là tớ lén gọi anh ấy là ba.” Mắt Dư Niệm đầy những ngôi sao, “Bởi vì anh ấy giống như ba ba vậy, có lúc thì hung dữ, lại luôn quản tớ, nhưng đối với tớ lại rất rất tốt.”

Tim Tổ Vân Trác như đang đi tàu lượn siêu tốc, từ trên trời rơi xuống vực sâu. Cậu muốn chúc phúc nhưng khó có thể mở miệng.

 

Nhưng sự dày vò của Dư Niệm đối với cậu, mới chỉ vừa bắt đầu. “Ba tớ, cậu quen đó.”

Tổ Vân Trác nắm chặt bình rượu lạnh toát, “Quen sao?”

Dư Niệm càng lúc càng say, thân thể bắt đầu nghiêng về phía cậu, “Đúng vậy, cậu cũng thấy anh ấy rất tốt mà.”

Đầu óc Tổ Vân Trác rối bời, chợt nhớ đến bóng lưng cậu đã nhìn thấy trong ánh chiều tà.

Người đàn ông cao lớn đang ôm Dư Niệm. ” Chồng chưa cưới của tớ, thật ra là…”

Một cánh tay đột nhiên vươn tới, chặn cơ thể đang dựa vào Tổ Vân Trác. Người đàn ông đứng bên cạnh Dư Niệm, quen thuộc ôm người vào lòng. Anh điềm tĩnh trưởng thành, anh nghiêm nghị sâu sắc.

Anh lạnh lùng mở miệng: “Đừng cho cậu ấy uống thứ này nữa.”

Tác giả có điều muốn nói:

Vừa không để ý đã chạy lung tung rồi [.] Mỗi ngày chủ nhiệm Lương đều tức giận [.]

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.