◎ Kem trên môi hình như rất khó lau. ◎
Gần nửa đêm, đường phố trở nên náo nhiệt.
Lương Tụng Thịnh gọi taxi, đeo tai nghe, theo dõi Dư Niệm đang phát sóng trực tiếp.
Trong màn hình, cậu mệt mỏi rã rời, người xiêu vẹo, ngã xuống rồi lại nhanh chóng đứng dậy.
Dư Niệm ghé sát điện thoại, “Đã gần mười hai giờ rồi, có phải anh ấy sẽ không về nữa không?”
Dư Niệm tự ôm mình vào lòng, hốc mắt ngấn lệ, “Tất cả những người nói sẽ nhanh chóng về đều là kẻ lừa đảo.”
“Lừa đảo, đồ lừa đảo!”
Lương Tụng Thịnh tháo một bên tai nghe gọi điện thoại cho Dư Niệm, lại nói với tài xế, “Sư phụ, làm ơn nhanh lên một chút.”
“Đồng chí, ở đây giới hạn tốc độ 80, Tết nhất rồi, không nên chạy nhanh, chúng tôi là công dân tốt chấp hành pháp luật.”
Điện thoại reo hơn chục tiếng, không ai bắt máy.
Lương Tụng Thịnh quay lại phòng phát sóng trực tiếp, hệ thống thông báo streamer đã offline.
Lương Tụng Thịnh nhìn đồng hồ, 23 giờ 51 phút, “Sư phụ, làm ơn giúp tôi, tôi muốn đến trước mười hai giờ.”
Tài xế đạp thêm chút ga, “Cứ yên tâm, ba phút nữa, chắc chắn đến.” Xe dừng trước cửa biệt thự.
Lương Tụng Thịnh chạy như bay lên lầu, xuất hiện trước cửa phòng ngủ của Dư Niệm.
Cậu thanh niên gầy gò cuộn tròn người nằm trên thảm, cậu ngủ rất say, hốc mắt đỏ hoe, lông mi và má vương nước mắt.
Lương Tụng Thịnh cởi áo khoác, xoa hai bàn tay cho ấm rồi mới ôm người lên, đặt lên giường.
Có lẽ mùi thuốc khử trùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-nhong-nheo-nha-bac-si-luong/1732092/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.