◎ Oa a a, cứu mạng với!! ◎
Dư Niệm cứng đờ như khúc gỗ, tiếng còi báo động trong đầu gào thét inh ỏi. Oa a a a a a a a! Mình rốt cuộc đang nói cái gì vậy trời!
Lương Tụng Thịnh: “Hối hận rồi à?”
“Không có!” Dư Niệm cảm thấy bị coi thường, “Không có mà.”
Cậu lắp bắp, chân nhích lên phía trước, “Vậy, vậy anh nhắm mắt lại đi, không, không được nhìn trộm đâu.”
Trong phòng nghỉ chưa đến mười mét vuông, có một bộ giường tầng, bên tường kê một dãy ghế sofa. Cửa phòng đóng chặt, rèm cửa sổ cũng đã kéo, xung quanh rất tối, trong không gian thoang thoảng mùi thuốc khử trùng, rất giống mùi trên người Lương Tụng Thịnh.
Ánh mắt Dư Niệm lướt đến mặt anh.
Vị bác sĩ nhắm mắt, giảm bớt vẻ nghiêm nghị và uy hiếp. Dư Niệm nhìn anh chằm chằm, không hề sợ hay kinh hãi.
Sau hơn một ngày bận rộn, cằm của người đàn ông đã lún phún râu, ở xa thì không nhìn thấy, nhưng Dư Niệm thì đang ở rất gần.
Trước đây cậu luôn cảm thấy đàn ông không cạo râu thì rất luộm thuộm, nhưng ở trên người Lương Tụng Thịnh, ấn tượng cố hữu này hoàn toàn bị lật đổ.
Anh vẫn sạch sẽ gọn gàng, chỉ là thêm một chút vẻ từng trải sau những mệt mỏi.
Dư Niệm xoa xoa ngực, lạ thật, có “mùi vị” đấy chứ. Nhưng vấn đề đặt ra là nên hôn ở đâu thì tốt nhỉ?
Cảm giác hôn lên trán là an toàn nhất, ông nội nói hồi nhỏ ba mẹ đều thích hôn cậu ở đây, cũng không quá xấu hổ.
Nhưng chiều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-nhong-nheo-nha-bac-si-luong/1732094/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.