◎Ba ba không có nhà, vui quá đi!◎
Trong đợt hỗ trợ lần này, đoàn cứu trợ của bệnh viện tỉnh tổng cộng có hai mươi tám người, tất cả đều được chọn từ kho tình nguyện viên.
Những người trên năm mươi tuổi, kết hôn chưa được một năm, sinh con chưa được ba năm, đang mang thai, hoặc từng mắc bệnh hiểm nghèo trong vòng một năm, sẽ tự động bị hủy tư cách.
Những tình nguyện viên còn lại sẽ do hệ thống chọn ngẫu nhiên, nhưng bệnh viện đã cài đặt xác suất, những nhân viên y tế có kinh nghiệm phong phú và chưa kết hôn sẽ dễ được chọn hơn.
Họ sẽ phải ngồi máy bay ba tiếng để đến Lhasa, sau đó chuyển sang tàu hỏa để đến Shigatse. Xuống tàu, họ còn phải ngồi xe buýt thêm hai tiếng nữa mới đến được bệnh viện đóng quân.
Trên đường đến sân bay Lhasa, Lương Tụng Thịnh nhận được điện thoại của anh trai. Vệ sĩ đã đến biệt thự, qua điều tra toàn diện, xung quanh không có tình huống bất thường, cửa sổ cũng không có dấu hiệu bị cạy phá.
Dì Hiền cũng báo bình an, Dư Niệm đều ổn.
Năm giờ sáng hôm sau, đội ngũ y tế đã đến Lhasa một cách thuận lợi. Chín giờ rưỡi, họ đặt chân lên chuyến tàu đi Shigatse.
Lương Tụng Thịnh tìm được số ghế, đang chuẩn bị nhấc hành lý lên. “Chủ nhiệm Lương, để tôi.”
Người nói chuyện là thực tập sinh đã xông vào phòng làm việc của Chung Nghiêm mấy hôm trước.
Hình như tên là… Thời An.
Đối phương đeo tai nghe chụp đầu, tóc nhuộm vàng, thanh niên thời thượng tạo cho người ta cảm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-nhong-nheo-nha-bac-si-luong/1732103/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.