Nhà Lý Mục Trạch nằm trên con đường đắt đỏ nhất thành phố.
Đêm đó Thẩm Thính Miên sánh vai cùng Lý Mục Trạch dưới ánh sao phố thị đang dần ủ dột nhá nhem. Dáng đi hai người khác nhau hoàn toàn, Lý Mục Trạch cứng đơ giống người máy còn Thẩm Thính Miên vô cùng thoải mái.
Hai người cùng nhau chen chúc trên vỉa hè chật hẹp, khó chịu tới không thở nổi.
Trái tim rung động sẽ khiến người ta quên đi lý lẽ, mất đi khả năng phán đoán. Lý Mục Trạch không hề chú ý tới mùi than còn vương lại trên người Thẩm Thính Miên và ánh mắt mờ mịt trong màn đêm của cậu. Giữa hoang mang rối loạn, hắn chỉ có thể chú ý đến tiếng tim đập loạn nhịp của mình.
“Anh hỏi em, anh muốn hỏi em chuyện này.” Lý Mục Trạch ho khan, thấp thỏm hỏi, “Vì sao nhanh như vậy em đã có thể chấp nhận anh?”
Hắn sợ cậu hiểu lầm, vội giải thích: “Anh muốn biết, vì sao em không hỏi anh lý do thích đàn ông?”
“Không cần.”
“Rất nhiều đau khổ không có lý do, đi tìm căn nguyên cũng chẳng để làm gì.”
Lý Mục Trạch vẫn không hiểu Thẩm Thính Miên muốn nói gì. Giọng nói dịu dàng và bình tĩnh của cậu làm Lý Mục Trạch lâm vào thời kỳ mê mang của tuổi mới lớn. Lời giải thích này rốt cục là nhằm vào sự ái muội của hắn hay với bất kỳ ai trêu chọc cũng không từ chối.
“Bảo sao em học môn ngữ văn tốt như vậy” cuối cùng hắn ngượng ngùng cười nhưng vẫn không từ bỏ suy nghĩ đi vào thế giới nội tâm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/being-towards-death-khach-he/2767232/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.