Việc Lý Mục Trạch phát hiện Thẩm Thính Miên định trốn học là tình cờ.
Lúc ấy hắn và Lưu Lão Cẩu vừa học xong tiết thể dục, mới chạy xong nên cả hai thấy nóng rủ nhau ra quán mua nước mát. Trên đường, hắn tìm kiếm bóng dáng Thẩm Thính Miên ở khắp nơi, Lưu Lão Cẩu bỗng nhiên gọi: “Lớp trưởng!”
Trương Điềm và Mạnh Viên Viên đang khoác tay nhau, thấy hai người liền hỏi: “Các cậu cũng đi mua đồ à?”
Hắn chợt nhìn thấy Thẩm Thính Miên lướt qua trong đám đông, Lý Mục Trạch giữa biển người mênh mông trong mắt hắn vẫn tìm thấy Thẩm Thính Miên đang ở đâu, bóng dáng ấy lướt qua như tiểu tinh linh đáng yêu nghịch ngợm trong câu chuyện cổ tích.
Lý Mục Trạch vui vẻ cười lớn.
Mạnh Viên Viên nhìn hắn soi xét: “Gần đây cậu thường xuyên giống như người mất hồn đấy nhé.”
Lý Mục Trạch: “Tôi á?”
Sự chú ý của mấy người đổ dồn vào hắn, Trương Điềm nói: “Đúng vậy, giáo viên tiếng Anh cũng nói với tôi cậu đi học lúc thì ngây ngô cười lúc thì mặt mày buồn thiu.”
Mạnh Viên Viên: “Là bởi vì tìm được tờ giấy đã mất à?”
Lý Mục Trạch nhớ lại: “Giấy nháp ấy là cậu đưa cho tôi à?”
“Không phải, là Thẩm Thính Miên tìm được, tôi giúp cậu ấy đưa đi thôi.” Mạnh Viên Viên nói, còn quở trách hắn một câu, “Cậu đừng có lãng phí như vậy, nháp vài tờ xong vứt cả quyển đi.”
Lý Mục Trạch lập tức phản bác: “Tôi không làm vậy mà?”
“Cậu á, cục tẩy mỗi lần chỉ dùng được hai ngày là đã vứt rồi, vở nháp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/being-towards-death-khach-he/2767231/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.