🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sau khi Lý Mục Trạch về nhà, mẹ Lý lặng lẽ ngồi trong phòng bệnh nhìn Thẩm Thính Miên.

Mẹ Lý chờ đợi, chờ đến thuốc ngủ hết tác dụng Thẩm Thính Miên tỉnh lại, sau đó mẹ nói cậu.

Bên ngoài đèn đường vàng mơ màng âm thầm tỏa sáng, gió đêm hè luồn vào cửa sổ, vờn nhẹ cõi lòng Thẩm Thính Miên. Ngoài có đủ loại thanh âm vang vọng, thỉnh thoảng lại có tiếng mèo kêu, cực kỳ giống mùa hè năm cậu năm tuổi.

Trong phòng bệnh chỉ có hai người, mẹ Lý dịu dàng kiên nhẫn nói chuyện với Thẩm Thính Miên:

“Miên Miên này, bác cũng từng vì căn bệnh này mà rất khổ sở, bác nghĩ bác có thể hiểu được cảm nhận của cháu. Nếu cháu bằng lòng thì nghe bác nói chuyện một lúc, những lời này, cháu có thể lựa chọn nghe hoặc lơ nó đi. Cháu vĩnh viễn không cần vì ai mà tốt lên, bao gồm cả việc tiếp tục sống hay chết, đây đều là quyền tự do của cháu.”

Giọng mẹ thật nhẹ nhàng, nói với Thẩm Thính Miên không có dấu hiệu của sự sống.

Thẩm Thính Miên giờ đây chẳng còn sức thể hiện sự lễ phép, dường như cậu đang nghe mà dường như cậu cũng chẳng để ý.

Những điều ấy không khiến mẹ Lý nản lòng, mẹ chân thành tha thiết: “Bác biết cháu luôn cảm thấy mình làm gì cũng không tốt, rất nhiều chuyện muốn làm lại không thể làm nổi, vì thế liền bắt đầu tự trách bản thân, trong đầu miên man suy nghĩ. Đây có lẽ là do rối loạn ám ảnh cưỡng chế* dẫn đến, không chỉ có cháu bị mà rất nhiều người cũng bị đấy. Chúng ta sống trên thế giới này, hưởng thụ sinh mệnh được ban tặng, cũng đón nhận vận mệnh đã được an bài, đây không phải chuyện cần đấu tranh, cháu đừng ép buộc bản thân.”

*Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (Obsessive-Compulsive Disorder) là một dạng rối loạn tâm thần đặc biệt, có xu hướng kéo dài với đặc điểm là những suy nghĩ và hành vi lặp đi lặp lại, không thể kiểm soát được. Người mắc hội chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế thường có biểu hiện về suy nghĩ, hành vi hoặc cả hai

Mẹ Lý nói tiếp với Thẩm Thính Miên: “Chất lượng giấc ngủ của cháu cũng không tốt phải không, bác đoán đây có lẽ là chuyện cháu để ý nhất trong thời gian đi học, cuối cùng buổi tối nghỉ ngơi không tốt, ban ngày không có sức lực và tinh thân học tập.”

Thẩm Thính Miên không có phản ứng, mẹ Lý chẳng ngại vẫn hòa nhã nói: “Càng mất ngủ càng sốt ruột càng khó chịu, sau đó càng rơi vào trạng thái mất ngủ, đúng không? Thời gian lâu dần sẽ sợ hãi chuyện đi ngủ, mỗi lần trời sắp tối liền rất sợ hãi, rất nôn nóng, cháu cũng nhận ra đây là vòng tuần hoàn ác tính.”

Tốc độ nói chuyện của mẹ Lý chậm, dường như mẹ đang đợi suy nghĩa chậm chạp của Thẩm Thính Miên nhanh hơn có thể đuổi kịp mẹ.

“Cho nên cháu có phát hiện ra điều này không?” Mẹ Lý vẫn luôn chăm chú quan sát gương mặt Thẩm Thính Miên, không hề có sự tức giận, mẹ cũng không cho rằng đây là cuộc giao lưu đơn phương, “Trẻ con là cao thủ ngủ, cháu cảm thấy trẻ con có kỹ năng gì không?”

“Thật ra là không có, biện pháp nhanh chóng ngủ ngon chính là không có biện pháp nào.”

“Chỉ cần cháu không đặt nặng chuyện có ngủ được hay không, không dành quá nhiều suy nghĩ về nó thì sẽ rất mau ngủ, bởi vì giấc ngủ chính là chuyện đơn giản nhất trên thế giới này.”

Mẹ Lý nhìn thấy mí mắt Thẩm Thính Miên giật giật, khẽ cười một chút.

“Vậy nên vì sao cháu không vui, vì sao lo âu, không vui chính là bởi vì cháu không vui, lo âu chính là vì cháu lo âu.”

Thẩm Thính Miên bừng tỉnh quayvề đêm hè oi nồng nào đó khi cậu năm tuổi.

Cậu ngồi dưới tán câu um tùm, mặc áo phông và quần đùi, trong tay cầm hộp kem sắp tan tới nơi. Sắc trời thay đổi trong chớp mắt, những vì tinh tú ngủ trong túi mây bị lắc bay ra va vào đầu Thẩm Thính Miên.

“Cháu có thể biến nó thành một người bạn, đối xử với nó tốt một chút, dù cho nó đã khiến cháu chịu đủ thứ tra tấn, nhưng nếu cháu thử không chèn ép nó, để mọi thứ diễn ra theo chiều hướng của chúng, thuận theo tự nhiên, thì sẽ phát hiện nó cũng sẽ đối xử tử tế với cháu.”

Mẹ Lý nhìn gương mặt Thẩm Thính Miên hơi hơi quay sang, nhẹ nhàng gật đầu chào đón, mẹ tạm dừng hai giây, thoải mái tươi cười nói: “Rốt cuộc thì dù cho tiếp tục lo âu, không vui, hay ngủ vẫn chẳng yên giấc thì nếu không chủ động tìm đến cái chết, chúng ta cũng sẽ không chết, đúng không?”

“Tuy nhiên,”mẹ  Lý thay đổi giọng điệu, dùng sự chân thành tha thiết, ánh mắt thành khẩn nhìn cậu, “Bác biết, biết cháu khao khát được chết. Nhưng cháu à, chúng ta còn có biện pháp khác, những điều trước đây cháu từng làm lại rất có khả năng không đúng, không thể kiên trì. Nếu trời cao không cho cháu chết đi như mong ước của cháu, điều đó có thể chứng minh, ông trời hy vọng cháu có thể tìm cách khiến cho bản thân thoải mái khi còn sống, cháu cảm thấy lời bác nói có lý không?”

Họ không có xung đột cũng không có mâu thuẫn.

Thẩm Thính Miên không thể sinh ra bất kỳ tâm lý đối địch nào không chỉ là bởi vì mẹ Lý là một người xa lạ mà phần nhiều là dường như mẹ Lý không phản đối ý định tự sát của cậu.

“Nghe nói trước kia tình trạng bệnh của cháu từng trở nên tốt hơn ? Nhưng sau đó căn bệnh trở lại và lần này cháu không vượt qua nó. Nhưng cháu đừng sợ, bác cũng không còn sợ nữa, khi khoảng thời gian khổ sở đó qua đi, khi cháu thật sự đã bình phục rồi, cháu sẽ không sợ hãi nữa. Bởi cháu đã biết rõ ràng tường tận về nó, biết cách sống chung với nó, biết làm thế nào sẽ mời nó đến và đưa nó đi. Quá trình này giống như là một người cháu không ưa đến làm khách nhà cháu vậy, qua nhiều lần, phiền chán và sợ hãi của cháu sẽ sẽ giảm bớt đi. Dù sao thì trên thế giới này có rất nhiều bệnh có khả năng tái phát, phải không cháu? Chúng ta không đặc biệt như vậy cũng không hề lẻ loi.”

Mẹ Lý thấy mắt Thẩm Thính Miên dần dần có thần liền đưa ra vấn đề với cậu: “Cháu có phải cảm thấy mình mắc rất nhiều bệnh không? Nghe mẹ cháu kể cháu từng đi khám làm xét nghiệm rất nhiều lần.”

Vào lúc nàyThẩm Thính Miên đưa ra phản ứng đáp lại đầu tiên của cuộc đối thoại này.

Cậu gật đầu rất chậm, rất nhẹ.

Mẹ Lý không biểu lộ quá nhiều cảm xúc vui vẻ vì hành động này, mẹ bình tĩnh gật đầu, nói với cậu: “Hoa mắt chóng mặt, hay buồn tiểu, ù tai, còn có rất nhiều điều khác nữa, đúng không?”

“Miên Miên à, cháu phải biết rằng thần kinh của cháu duy trì lo lắng, hoảng loạn bất an trong nhiều năm như vậy thì đã không còn là dây thần kinh bình thường, tích lũy lâu dần sẽ ảnh hưởng đến những nơi khác, đây là một loại biểu hiện của bệnh trầm cảm và lo âu lên thân thể. Cho nên cháu có cảm giác mình mang rất nhiều bệnh là do trầm cảm và lo âu mang đến.”

Mặt Thẩm Thính Miên như một bức tranh sơn dầu mang màu sắc tương phản mãnh liệt.

Mặt phủ một màu trắng bệch bợt bạt còn đôi mắt thì đỏ tươi như máu.

Nhìn cậu như vậy chẳng hề đáng yêu chút nào nhưng mẹ Lý vẫn dùng ánh mắt trìu mến nhìn một đứa trẻ, cười rồi lắc đầu với cậu: “Bác cảm thấy trước đây cháy đã từng nỗ lực chữa bệnh nhưng đều bị gián đoạn, có rất nhiều chỗ cháu làm chưa đúng chưa đủ, cho nên dù cháu có làm thêm bao nhiều lần nữa vẫn thấy hoài công vô ích.”

“Đầu tiên, cháu nhất định phải ý thức được đây thực sự là một căn bệnh. Cháu thật sự được y học định nghĩa là một người bệnh. Điều này có ý nghĩa gì? Ý nghĩa chính là cháu không thể yêu cầu người bệnh ung thư dựa vào việc uống canh gà mà bình phục, cháu cũng giống vậy, cho nên chấu nhất định phải tiếp nhận điều trị, kiên định điều trị.”

“Nhất định không thể dừng uống thuốc, đây là điều cơ bản nhất. Cháu luôn tự ý dừng thuốc, không chịu nổi thời kì của tác dụng phụ thì sẽ không cảm nhận được những tác dụng của thuốc. Cũng có thể là vì cháu đã quen với việc thân thể cháu trong trạng thái trầm cảm, cảm giác thuốc không mang lại quá nhiều tác dụng lớn, sau đó tự ý dừng thuốc. Ngày trước bác dùng thuốc cũng có tình trạng giống như cháu vậy, sau bác nghĩ dù kết quả như thế nào cũng muốn thử kiên trì một lần. Nên bác dùng thuốc đều đặn không dừng đột ngột, ngày nào cũng phải chịu tác dụng phụ của thuốc, nôn mửa đi ngoài, tức ngực nóng rát, cảm giác chịu đựng bệnh trầm cảm so với việc thay đổi còn khó chịu hơn, thậm chí có đôi khi cháu còn nghĩ thà không uống thuốc nữa. Chuyện này không phải lập tức sẽ nhận được kết quả tốt, là thực sự đi qua đoạn thời gian đó mới cảm giác tốt hơn.”

“Bác còn bị hay buồn tiểu và khi nói chuyện tư duy hỗn loạn, nhờ uống thuốc nên mới thuyên giảm. Cho nên cháu phải tin tưởng thuốc thật sự có tác dụng. Nếu cảm thấy thuốc không có tác dụng thì cháu nói với bác sĩ Tiết để bác sĩ đổi thuốc cho cháu, đặt niềm tin thuốc có thể điều trị những triệu chứng bệnh của cháu, chắc chắn sẽ có phác đồ thuốc phù hợp với cháu, thực sự có tác dụng giúp bệnh của cháu ổn hơn. Thật ra trong quá khứ điều đó đã từng tồn tại, chỉ là cháu không có can đảm để phát hiện ra. Đương nhiên, ngoài phương pháp này cũng có rất nhiều phương pháp điều trị bệnh trầm cảm khác, điều duy nhất cháu cần phải làm bây giờ chính là nghe theo bác sĩ, nghiêm túc thực hiện đúng lời bác sĩ.”

Mẹ Lý cười tinh nghịch chỉ vào Thẩm Thính Miên: “Bác biết nãy giờ cháu không nghiêm túc lắng nghe đấy nhé.”

Nếu hiện tại có chiếc gương đặt trước mặt, Thẩm Thính Miên  sẽ biết mặt mình nhìn đáng sợ đến thế nào.

Là do mẹ Lý biểu hiện quá mức bình thường, quá mức hòa nhã thân thiết, mới có khiến cậu không nhận ra gương mặt cậu trông hết sức dữ tợn.

“Nói đến chuyện này, có một bác sĩ tâm lý vô cùng giỏi, lát nữa bác sẽ giới thiệu cho mẹ cháu, bác nghĩ vị bác sĩ đó có thể giúp được cháu. Dùng liệu pháp tâm lý trị liệu hỗ trợ cháu điều trị hiệu quả sẽ tốt hơn, cháu sẽ từ từ ổn định. Nhưng bác nói chỉ là hỗ trợ điều trị thôi nhé, quan trọng nhất vẫn là phải uống thuốc và nghe theo bác sĩ.”

“Bác có cảm giác bây giờ cháu vẫn không coi trầm cảm là một căn bệnh, nên là khi chạy chữa cháu vô cùng tiêu cực, bác có nghe bác sĩ Tiết nói lần trước cháu chạy mất, như vậy không được đâu, cháu từng gặp ai bị bệnh mà không uống thuốc chưa?”

Đầu tiên mẹ Lý giả vờ tức giận chỉ trích cậu một chút, sau đó lại cười lắc đầu, giống như cậu cũng không phạm phải sai lầm quá nghiêm trọng, trong ánh mắt khoan dung như thông cảm cho nỗi sợ hãi trốn tránh của cậu, mẹ chỉ vào mẹ, lè lưỡi: “Bác cũng đã từng rất sợ bác sĩ, thứ nhất là bởi vì cảm thấy đây không phải là bệnh, tiêu tiền cho nó thì quá lãng phí, hai là người trong nhà cũng không hiểu cho nên trong tiềm thức muốn mọi thứ nghiêm trọng nặng nề hơn, cuối cùng chết khiến họ hối hận.”

“Bác biết cháu sợ cái gì, cháu sợ những câu chuyện, những con người ấy, tất cả khiến cháu khổ sở, khiến trong lòng cháu bất an rồi tự trách bản thân mình. Những điều này bác cũng đã từng trải qua, bác sẽ không khuyên cháu dừng sợ hãi mà muốn nói rằng cháu không cần chống lại tâm lýsợ hãi đó. Cháu ấy à, chẳng khoan dung với bản thân tẹo nào, tại sao lại phải hà khắc đến vậy chứ? Cháu phải học được cách tự yêu thương bản thân mình, cho dù là làm một người ích kỷ cũng không xấu hổ.”

Làm một người ích kỷ.

Những lời này chưa bao giờ xuất hiện trong quá trình tiếp thu giáo dục từ nhỏ đến lớn của Thẩm Thính Miên.

Cậu cảm thấy chấn động, cảm thấy không thể tin nổi, một người trưởng thành có kinh nghiệm xã hội sẽ nói cho cậu đạo lý như vậy.

“Cháu phải từ từ tự tìm hiểu lý do cháu mắc bệnh này. Mặc dù y học không có định nghĩa rõ ràng về nguồn gốc của bệnh trầm cảm, nhưng cá nhân bác cho rằng cháu có thể làm rõ vấn đề này. Căn nguyên gì những điều đó lại dễ dàng khiến cho cháu đau đớn khổ sở như vậy, thật ra những vấn đề này bác cảm thấy nguyên nhân chính là do phương thức tư duy của cháu.”

“Nghe những gì Trạch Trạch kể lại cho bác, bác có cảm giác cháu là người có yêu cầu rất nghiêm khắc đối với bản thân, cháu hướng đến chủ nghĩa hoàn hảo*, mỗi một việc đều rất muốn thực hiện đạt mức không tì vết. Nhưng khi cháu thật sự bắt tay vào làm, hậm hực và lo âu sẽ khiến cháu hoảng loạn, và rồi cháu không thể thực hiện được mục tiêu của mình, không đạt được mong muốn cháu sẽ càng bức bối lo âu, vì thế cháu rơi vào vòng lặp vô tận.”

*Chủ nghĩa hoàn hảo – Perfectionism có thể được coi là một xu hướng tính cách, hoặc một hệ tư duy, cho rằng con người cần phải hướng đến một sự lý tưởng hoàn hảo không tì vết, dù là trong công việc hay trong cuộc sống. Theo Hạ Xưa đoán Thẩm Thính Miên nhiều khả năng mắc Self-oriented perfectionism – chủ nghĩa hoàn hảo tự hướng về bản thân:Với hình thức này, thì một người sẽ tự tạo ra những áp lực, những đòi hỏi về sự hoàn hảo từ chính bản thân mình. Họ sẽ tự đặt ra những tiêu chuẩn rất cao và muốn bản thân mình phải đạt được những tiêu chuẩn ấy. Và Socially-prescribed perfectionism – chủ nghĩa hoàn hảo bị áp đặt từ xã hội. Đây có thể sẽ là nạn nhân của những tác động từ bên ngoài, khi một người phải gồng mình lên để trở nên hoàn hảo, vì áp lực từ những người xung quanh tạo ra. Ví dụ như là cha mẹ hoặc từ cấp trên, mạng xã hội…v.v

“Chuyện này không phải do cháu không tự tin, cũng không phải năng lực của cháu không đủ mà là bởi vì bệnh trầm cảm và lo âu khiến cháu không thể làm được gì.”

Mẹ Lý vẫn không từ bỏ tương tác với cậu, đột nhiên mẹ hỏi: “Khi cháu hậm hực và lo âu âu có sợ hãi không? Có nghĩ tại sao cháu lại trở nên như thế nào. Hay là phải nói, đã lâu rồi nên cháu đã quen với trạng thái này?”

Thẩm Thính Miên do dự một chút, lắc đầu.

“Ôi chao, xem ra cháu đã liên tục thế này trong thời gian dài.” Mẹ Lý suy nghĩ rồi hỏi tiếp, “Cháu có sợ việc đi học không? Có để ý đánh giá của giáo viên không?”

Thẩm Thính Miên lần này bắt đầu trở nên hơi hấp tấp, giống như là đang sốt ruột muốn ngay lập tức trả lời.

Mẹ Lý cười nói: “Không cần vội, cháu cứ từ từ mà nói.”

Mẹ lại hỏi: “Cháu sợ cháu trả lời sai, cháu sợ bị vứt bỏ, bị cười nhạo, cháu rất muốn khiến cho mẹ cháu không phải thua kém bất kỳ ai, phải không?”

Thẩm Thính Miên mở miệng trả lời, hơi thở mỏng manh giọng khàn khàn: “Đúng vậy.”

“Mẹ cháu nghiêm khắc với cháu lắm à? Có yêu cầu với cháu ví dụ như thi phải đạt bao nhiêu điểm mới được?”

“Không phải”, Thẩm Thính Miên cố hết sức nói, “Nhưng mà mẹ, mẹ sẽ……”

“Mẹ sẽ nói đã cố gắng hết sức là tốt rồi, nhưng cháu biết mẹ yêu cầu rất cao đúng không?”

Thấy Thẩm Thính Miên ngẩn người, mẹ Lý cười: “Việc cháu không có cảm giác an toàn có lẽ liên quan rất lớn đến mẹ cháu.  Cháu có thể nói chuyện chia sẻ với mẹ, nhưng cũng đừng quá đặt hy vọng mẹ cháu sẽ thấu hiểu, nếu mẹ cháu không hiểu được, có lẽ cháu khổ sở, có thể cháu mất mát, nhưng đừng dùng cách tự trừng phạt bản thân để trả thù mẹ mình.”

“Nói đến giáo dục, không phải ai sinh ra cũng đã biết làm cha mẹ, họ cũng sẽ không làm tốt, cũng sẽ hoang mang không biết phải làm gì. Hơn nữa dù cha mẹ có nói với con cái rằng con cứ cố gắng hết sức mình là tốt rồi thì con cái cũng không biết mình phải cố gắng đến mức độ nào. Đây là một chuyện rất tàn nhẫn vì trẻ con đều có khả năng quan sát, từ những chi tiết rất nhỏ có thể nhận ra tiêu chuẩn của cha mẹ ở ngưỡng rất cao, chỉ là không ai nói ra thôi.”

Khi mẹ Lý suy nghĩ nhìn rất giống một thiếu nữ, mẹ trầm ngâm hỏi: “Nếu sau này cháu kiếm được thật nhiều tiền, cháu sống một mình không có mẹ ở bên, cháu sẽ thấy vui chứ?”

Thẩm Thính Miên không trả lời.

Trong lòng mẹ Lý đã có đáp án, mẹ cười cười:

“Chuyện là thế đấy. Phụ huynh rất khó hiểu được cháu, chuyện này bác cũng rất đồng cảm với cháu, nhưng chúng ta cưỡng cầu không được, nói thẳng ra là vô dụng. Phụ huynh sẽ nói với cháu cha mẹ kiếm tiền nuôi cháu ăn học cũng không dễ dàng gì, cháu hỏi bây giờ con phải làm gì cha mẹ cũng chỉ có thể hỏi lại con muốn chúng ta phải thế nào. Nhưng căn bệnh trầm cảm này cháu vẫn phải nói với mẹ, bởi vì dẫu mẹ cháu không hiểu thì ít nhất mẹ cháu vẫn có thể dùng tiền chi trả việc điều trị bệnh cho cháu. Hỗ trợ tài chính ở một mức độ nào đó so với hiểu ở một mức độ nào đó còn quan trọng hơn, bác vẫn nói đó, trầm cảm là bệnh. Bác hy vọng cháu có thể trao đổi thẳng thắn với mẹ cháu thêm nữa, nói rõ cho mẹ cháu biết nỗi đau mà cháu mang trong mình. Dù sao cho đến tận cùng thì đấy vẫn là mẹ của cháu. Nếu cháu cảm thấy mẹ không thể đạt được tiêu chuẩn của một người mẹ trong lòng cháu thì hãy coi bà ấy là một người tốt bụng xa lạ. Người xa lạ đó sẵn lòng quan tâm cháu, cho cháu tiền chữa bệnh thì cháu sẽ thấy rất cảm động phải không?. Thật ra mỗi chúng ta đều là một cá thể, mối quan hệ ràng buộc với cha mẹ sâu sắc hơn người khác rất nhiều, nhưng chúng ta cũng không cần quá phụ thuộc vào cha mẹ, đối với cha mẹ đặt ra tiêu chuẩn quá cao về người cha tốt người mẹ tốt, thật sự tiêu chuẩn của chúng ta cũng hơi hà khắc rồi.”

“Chuyện này nếu không trải qua cháu sẽ không hiểu được. Mỗi lần cháu hy vọng phụ huynh thấu hiểu nhưng những gì cháu nhận lại sẽ chỉ khiến cháu nghi ngờ bản thân, mức độ hoài nghi ngày càng nghiêm trọng hơn. Nhưng cháu hãy tin tưởng bác, sau này khi bệnh của cháu đã ổn hơn, cháu sẽ không giận hờn oán trách mẹ nữa, chỉ cảm thấy mình quá ngốc. Phương thức tư duy  của cháu xuất hiện vấn đề lớn, đấy là việc của cháu, nếu cháu nghĩ như vậy thì cháu sẽ không bị động đón nhận những đớn đau đó nữa, bởi vì chính cháu có thể chủ động hóa giải mọi thứ.”

“À, sự thấu hiểu và đồng hành bầu bạn rất quan trọng với người bệnh trầm cảm trong quá trình hồi phục, nhưng nếu không có cũng không sao cả. Chúng ta khao khát lựa chọn thứ chúng ta có thể ỷ lại để chúng trở thành tín ngưỡng tinh thần của chúng ta. Điều này cũng giống như một quá trình chúng ta tự chủ động tìm kiếm chứ không phải bị động chờ đợi người khác đến yêu thương thấu hiểu. Với cháu, cháu có thể coi đó như một ngôi sao mà cháu hâm mộ hoặc là món ăn cháu yêu thích, như vậy sẽ thật dễ dàng có phải không? Thật ra mọi thứ cũng không phải quá khó khăn đâu. Cháu thích cái gì thì thứ đócó thể cho cháu sức mạnh, chỉ cần cháu bằng lòng.”

Dường như mẹ Lý đã quen biết Thẩm Thính Miên từ rất lâu rồi: “Về những gì cháu cảm thấy ở trường, bác thì nghĩ là cháu không cần cố gắng quan sát mọi người xung quanh xem họ có trạng thái gì, sau đó mới quyết định phản ứng của mình đâu. Cháu cần hiểu rằng nếu cháu thường xuyên lo âu và căng thẳng sẽ không ổn đâu, người bình thường không như vậy. Tuy rằng họ cũng sẽ có lúc hậm hực khó chịu và cảm xúc lo âu nhưng những cảm xúc này cũng sẽ không kéo dài, nếu duy trì giống như cháu kéo dài lâu vậy chắc chắn là bị bệnh.”

Mẹ Lý hỏi cậu: “Điện thoại cháu đâu rồi, lưu số bác vào máy, có chuyện gì thì cháu có thể gọi cho bác.”

Thẩm Thính Miên lặng im không đáp lại mẹ Lý, chậm chạp nhìn về phía chiếc điện thoại đang được để trên tủ bệnh.

Sau khi mẹ Lý nhập số điện thoại vào thì nghe thấy Thẩm Thính Miên khẽ nói lời cảm ơn, mẹ chỉ cười nói: “Cháu không cần khách sáo đâu, Trạch Trạch thích cháu đến vậy mà, bác cũng rất quý cháu.”

Mẹ Lý nói rất nhưng nhưng không khiến Thẩm Thính Miên cảm giác là thuyết giáo, bởi vì giọng của mẹ Lý rất dịu dàng, giống như Thẩm Thính Miên nghe cũng được mà không nghe cũng chẳng sao:

“Cháu cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, hơn nữa với những mối quan hệ giữa các cá nhân cháu cũng rất nhạy cảm cho nên càng thiếu cảm giác an toàn. Thực tế thì mọi chuyện rất đơn giản không khó khăn như cháu nghĩ. Bản thân cháu nhất định phải suy nghĩ cẩn thận, sau đó tự tìm được phương pháp. Tin tưởng bác nhé, cho dù là người nhạy cảm cũng có thể trở nên độc lập, không quan tâm người khác nói cái gì, cháu cũng có thể dần dần xây dựng khả năng chịu đựng cảm xúc của mình. Sau này khi cháu đã khỏe rồi cho dù xuất hiện lại hậm hực khó chịu và lo âu, cũng chỉ cho rằng nó là một loại cảm xúc một loại, còn còn quá bối rối khó chịu nữa.”

“Về những mối quan hệ giữa các cá nhân, cháu vẫn nên thoát khỏi những cảm xúc nhạy cảm và nóng vội trước, có thể thực sự xem xét mọi thứ cháu sẽ biết chính nên làm cái gì, cũng có không gian riêng thì sẽ không quá nhạy cảm nữa. Khi cháu tự tin có năng lực, người khác tự nhiên sẽ tin tưởng và đến làm bạn với cháu, cháu chỉ cần sắp xếp bản thân cho tốt thôi.”

Mẹ Lý chống tay lên cằm, suy nghĩ chậm rãi:

“Cảm xúc của cháu đã chịu rất nhiều thứ quấy nhiễu, hiện tại nhận thức về bản thân cháu chưa đủ mạnh mẽ, cho nên cháu vẫn luôn quan sát hoàn cảnh bên ngoài trước rồi mới quyết định phản ứng của cháu sau, cháu đã để cho rất nhiều thứ ảnh hưởng đến cảm xúc của cháu. Rất giống múa rối bóng, con rối bị buộc tay chân lại, cháu không biết phải làm cái gì bây giờ.”

Nói xong những thứ này, mẹ Lý chớp mắt cười: “Cho nên vấn đề của cháu ở chỗ, phải tìm thấy bản thân sau đó xây dựng bản thân mình. Tự nhiên cháu sẽ loại trừ được một số thứ khiến cháu cảm thấy khó chịu lo âu. ngươi.”

“Cháu sẽ hướng về phía trước mà đi, có một số người có một số việc sẽ chỉ khiến cháu khổ sở hơn. Cháu phải trở nên ích kỷ, trước hết phải quản lý bản thân cho tốt,  hoàn toàn cắt đứt với những người những việc khiến cháu không vui. Trước đây cháu từng nói cho người khác biết cháu bị bệnh trầm cảm, cháu đã học được một bài học từ đó, vì chuyện này cháu đã bị tổn thương, cho dù sau đó từ trong đau xót cháu đã rút ra được điều thì thương tổn vẫn không cách nào có thể bù đắp. Hơn nữa cháu nói cho những người ngoài kia rằng cháu bị bệnh cháu rất khổ sở, cháu thật sự bị bệnh, nhưng họ cũng chỉ là người đứng xem, họ không thể cứu cháu. Người thực sự cứu cháu cũng không phải là Trạch Trạch, tuy rằng thằng bé thật sự rất quý cháu, nhưng người cứu được cháu chỉ có thể là bản thân cháu.”

“Đạo lý này bác biết cháu đã hiểu, chỉ là cháu không tin mình có thể đối được những đau đớn căn bệnh mang đến.”

“Thật sự là có thể.”

“Cho nên bác nói từ nãy đến giờ mọi thứ đều là do phương thức tư duy trước đây của cháu. Cách cháu nhận thức vấn đề, cách suy nghĩ giải quyết vấn đề, cách cháu kết bạn, cách đối xử với người nhà, cách đối xử với bản thân có vấn đề, dẫn đến cháu bị bệnh. Có lẽ đến bản thân cháu còn không phát hiện, bác nghĩ nếu có một ngày cháu có thể nhập vào người khác, dùng phương thức người bình thường đón nhận và xử lý vấn đề, cháu sẽ nhận ra suy nghĩ trong đầu người bình thường thực sự rất đơn giản. Những vấn đề cháu thấy quan trọng thậm chí liên quan đến sống chết với họ hóa ra là nhẹ tênh! Sau đó cháu sẽ biết mình quá để tâm đến những chuyện vụn vặt rồi, giữ nặng nề trong lòng lâu tới vậy, dần dần áp lực trở nên quá lớn, tinh thần không thể chứa đựng nữa thì cháu không bị bệnh mới là lạ đấy.”

“Chỉ cần cháu mong mỏi mọi thứ tốt hơn, cháu khao khát đủ mãnh liệt, dũng cảm thử, sẽ có khả năng thoát khỏi sai lầm trước đây của cháu. Cháu còn có thanh xuân rực rỡ, còn rất nhiều tháng năm phía trước, cháu hãy bước đi, đặt bàn chân lên con đường đời, chỉ cần tiến lên hai bước, quá khứ sẽ ở lại phía sau. Đừng mãi nhìn lại những điều khiến cháu không vui, với căn bệnh này phải dùng lý tính để đối diện. Thật ra sau khi tình trạng của bác ổn định hơn bác liền cảm thấy căn bệnh này không quá kinh khủng như một số người trên mạng phóng đại. Có rất nhiều người đương đau đớn khổ sở giày vò đã viết những lời bị cảm xúc hóa, người bị bệnh đang tiếp thu điều trị cũng sẽ kêu gào muốn chết, bởi vì bọn họ rất đau khổ nhưng đó không phải là thái độ chuẩn mực bình thường. Nếu có thể nhận thức chính xác thì cũng chỉ giống cháu đang bị ốm thôi, ngươi phải một lần nắm chắc sinh mệnh của mình, gan dạ tự cứu lấy bản thân.”

Trong gió đêm, mẹ Lý nhún vai:

“Hậu quả tồi tệ nhất là thất bại, cháu có sợ thất bại không?”

“Thất bại thì thất bại, chẳng làm nên trò trống gì thì chẳng làm nên trò trống gì, vậy thì có sao, bản thân thoải mái là được, làm người xấu cũng không sao, đời này tầm thường có vấn đề gì cơ chứ? Nếu sau này áp lực học tập, áp lực công việc của cháu cực kỳ lớn thì cháu định bỏ học, định bỏ việc nằm ở nhà ngủ à?”

“Khi cháu nắm chắc quyền chủ động với căn bệnh này và tìm ra cách giải quyết, từ từ cái tôi của cháu sẽ được xây dựng.”

“Miên Miên, đời này nhất định phải sống hạnh phúc, vui vẻ, lo âu, phiền não và đau khổ song hành cả một đời, đó chỉ là phản ứng của bộ não, các loại cảm xúc đều có vị trí bình đẳng, cháu không cần ép bản thân vui vẻ sau đó đi đè nén lo âu hậm hực, dù cho cảm giác đó có khó chịu bao nhiêu thì đó cũng là cảm xúc, phải tiếp thu nó, tương lai của cháu sẽ vô cùng tươi sáng.”

Khi mẹ Lý về rồi Thẩm Thính Miên mới mở món quà Lý Mục Trạch tặng ra xem.

Cậu vốn định vứt quà đi hoặc không quan tâm, nhưng hiện tại cậu quyết định mở nó.

Trong đêm tối ngà ngà say sưa, cậu mở ra nụ hôn chúc ngủ ngon của Lý Mục Trạch, hắn đoán chừng này sẽ chẳng đủ để an ủi cậu, tấm lòng của một đứa trẻ.

Đó là một túi tẩy và một quyển lịch.

Mỗi một cục tẩy thượng đều dùng bút màu đỏ vẽ lên đó hình trái tim.

Trên quyển lịch mỗi ngày cũng vẽ được một trái tim ôm trọn.

Trang cuối cùng của quyển lịch là những ô vuông do Lý Mục Trạch tự vẽ.

Phía trên tiêu đề viết “Mỗi ngày trong tương lai”, ngày tháng là: “Tương lai ngày đầu tiên”, “Tương lai ngày thứ hai”, “Tương lai ngày thứ ba”……

Chỉ là mỗi cái ô vuông đều để trống, Thẩm Thính Miên không biết đây có phải là sự tự do hắn để cho cậu không.

Nhưng cậu nghĩ, có lẽ vĩnh viễn đều cậu sẽ không đưa trái tim vào tương lai Lý Mục Trạch đã chuẩn bị thật tốt.

Phía dưới cùng là chữ Lý Mục Trạch viết:

“Anh nguyện hứng chịu mọi tai ương đau khổ, để giữ cho em những may mắn an lành.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.