Sau khi Lý Mục Trạch về nhà, mẹ Lý lặng lẽ ngồi trong phòng bệnh nhìn Thẩm Thính Miên.
Mẹ Lý chờ đợi, chờ đến thuốc ngủ hết tác dụng Thẩm Thính Miên tỉnh lại, sau đó mẹ nói cậu.
Bên ngoài đèn đường vàng mơ màng âm thầm tỏa sáng, gió đêm hè luồn vào cửa sổ, vờn nhẹ cõi lòng Thẩm Thính Miên. Ngoài có đủ loại thanh âm vang vọng, thỉnh thoảng lại có tiếng mèo kêu, cực kỳ giống mùa hè năm cậu năm tuổi.
Trong phòng bệnh chỉ có hai người, mẹ Lý dịu dàng kiên nhẫn nói chuyện với Thẩm Thính Miên:
“Miên Miên này, bác cũng từng vì căn bệnh này mà rất khổ sở, bác nghĩ bác có thể hiểu được cảm nhận của cháu. Nếu cháu bằng lòng thì nghe bác nói chuyện một lúc, những lời này, cháu có thể lựa chọn nghe hoặc lơ nó đi. Cháu vĩnh viễn không cần vì ai mà tốt lên, bao gồm cả việc tiếp tục sống hay chết, đây đều là quyền tự do của cháu.”
Giọng mẹ thật nhẹ nhàng, nói với Thẩm Thính Miên không có dấu hiệu của sự sống.
Thẩm Thính Miên giờ đây chẳng còn sức thể hiện sự lễ phép, dường như cậu đang nghe mà dường như cậu cũng chẳng để ý.
Những điều ấy không khiến mẹ Lý nản lòng, mẹ chân thành tha thiết: “Bác biết cháu luôn cảm thấy mình làm gì cũng không tốt, rất nhiều chuyện muốn làm lại không thể làm nổi, vì thế liền bắt đầu tự trách bản thân, trong đầu miên man suy nghĩ. Đây có lẽ là do rối loạn ám ảnh cưỡng chế* dẫn đến, không chỉ có cháu bị mà rất nhiều người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/being-towards-death-khach-he/2767252/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.