Khi Lý Mục Trạch đi cùng mẹ vào trong phòng bệnh hai chân hắn mềm nhũn, từ xa hắn đã thấy một người ngồi trên buồng bệnh. Quanh người đó được bao phủ bởi một màu trắng, thậm chí hắn còn không nhận ra đó là Thẩm Thính Miên.
Dường như đã lâu lắm rồi, thời gian đằng đẵng tựa cả thế kỉ dài không được gặp cậu, xa xăm không chỉ tính quãng thời gian thực tế.
Mẹ Trịnh già đi mấy chục tuổi trong thời gian ngắn, tóc mẹ Trịnh đổi thành màu hoa râm. Mẹ Trịnh mệt mỏi ngồi bên giường bệnh, một bàn tay yếu ớt bám lấy thành giường, dáng người xiêu vẹo nghiêng ngả, ánh mắt trống rỗng.
“Con lại đây xin lỗi cô đi.”
Mẹ Lý kéo tay Lý Mục Trạch bước về phía trước, nói với mẹ Trịnh, “Mau xin lỗi cô đi con.”
Lý Mục Trạch giống như một con rối gỗ bị giật dây, mở miệng: “Cô ơi, con rất xin lỗi.”
Mẹ Trịnh sửng sốt trong chốc lát, vội xua xua tay: “Không cần đâu, không cần đâu.”
Đối với chuyện “Lý Mục Trạch và Thẩm Thính Miên cùng nhau trốn học đi ra ngoài chơi, sau khi trở về lại chạy vào phòng học trước, không để ý Thẩm Thính Miên”, mẹ Lý biểu hiện rất áy náy, mẹ Lý chân thành nắm tay mẹ Trịnh nói chuyện. Mãi đến lúc này mắt mẹ Trịnh mới có chút hình ảnh, mẹ Trịnh cố gắng nhìn chằm chằm mẹ Lý. Mẹ Trịnh cũng từ từ nhìn vào đôi mắt mệt mỏi đó, người phụ nữ này đã sắp ngã gục vì đứa con thơ của mình, dường như lúc nào cũng có thể sụp đổ. Mẹ Lý cầm tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/being-towards-death-khach-he/2767251/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.