Cặp sách và sách của Thẩm Thính Miên để lại trong lớp chưa từng dích bụi mặc dù đã rất lâu rồi cậu không đến trường học. Ở nơi này Lý Mục Trạch vẫn dùng bút đánh dấu sách giáo khoa giúp cậu, hơn nữa ngày nào cũng lau chùi mặt bàn của cậu, ai không biết còn nghĩ vẫn có người ngồi đó chứ không ngờ chủ nhân trước bàn đã lâu rồi không ghé qua.
Tháng 10 đến nhanh như một cái chớp mắt
Dần dần Lưu Siêu cũng đã quen với một Lý Mục Trạch trầm lặng ít nói, cậu không còn nghịch ngợm ham chơi nữa, trong giờ học chỉ ngồi ở vị trí đó học tập hoặc là lặng lẽ uống nước. Năm nay là năm lớp 12, mỗi người đều ít nhiều thay đổi, quả thật nên tập trung học hành.
Nhưng bộ dáng này của hắn cho Lưu Siêu cảm giác rất giống Thẩm Thính Miên.
Bất luận đổi bàn thế nào, Lý Mục Trạch vẫn luôn chọn chỗ ngồi cũ, cũng không có ai tranh với cậu vì trong tiềm thức tất cả mọi người đều cảm thấy vị trí đó không may mắn.
Chỉ là Lý Mục Trạch còn lạnh lùng hơn cả Thẩm Thính Miên.
Hắn không hề cười, trên cơ bản cả ngày cũng chẳng có nụ cười nào nở trên môi, hắn luôn ánh mắt bình tĩnh nhìn chăm chú vào nơi nào đó. Không chỉ có như vậy, hắn còn thích kéo khóa áo đồng phúc cao đến tận cằm, thờ ơ chẳng nói cười trên mặt giống như viết mấy chữ“Không quen miễn tiến lại”.
Chuyện đáng tiếc của Thẩm Thính Miên cũng khiến lớp có những thay đổi, trên cơ bản mọi người đều ngậm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/being-towards-death-khach-he/2767254/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.