Tối hôm trước, khi Thẩm Thính Miên nhìn thấy Lý Mục Trạch có thể cảm nhận được rõ niềm vui của hắn, cả người lâng lâng trên mây, cậu hỏi: “Đỗ đại học C anh vui đến vậy cơ à.”
Lý Mục Trạch vẫn bay bổng chân chưa chạm đất, kiêu hãnh trả lời: “Anh đâu phải vì chuyện đó mà vui vẻ chứ.”
Thẩm Thính Miên cảm thấy đáp án này cực kỳ thú vị: “Ồ, vậy anh đúng thật là chẳng có chí tiến thủ gì.”
“…”
Lý Mục Trạch không quá để ý, hắn đang được thứ cảm xúc trong lòng kí.ch thí.ch đến lòng say mê. Trong bầu không khí lâng lâng đó hắn nhiệt tình nhìn xa xăm, còn ngốc nghếch cười mấy tiếng.
Thẩm Thính Miên vốn tưởng rằng trạng thái này của Lý Mục Trạch sẽ kéo dài thật lâu, thế cũng chẳng có gì xấu cả, thiếu niên giữa tuổi xuân tươi đẹp đầy mơ mộng xứng đáng được yêu thương mà.
Nhưng cùng ngày chiều hôm đó, khi hai người đeo ba lô ngồi trên xe bus đi về phía Bắc thành phố, Thẩm Thính Miên nhận ra Lý Mục Trạch đang mất hồn mất vía. Cậu muốn bắt chuyện với Lý Mục Trạch nhưng Lý Mục Trạch cứ thất thần mãi. Vì thế cậu bỏ cuộ, vừa nghe nhạc vừa nhìn phong cảnh đang vội vã trôi ngoài cửa sổ.
Bọn họ là học sinh hư sao?
Chúng mình đã trưởng thành rồi, Thẩm Thính Miên thầm nghĩ, chúng mình có quyền quyết định mình có quyền “hư” hay không.
Xuống xe thì trời đã tối đen rồi, Thẩm Thính Miên vừa đi vừa nhìn địa chỉ khách sạn đã đặt trước trong điện thoại, cậu ngẩng đầu lên thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/being-towards-death-khach-he/2767270/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.