🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tối qua “làm” quá dữ dội cho nên lúc dậy Thẩm Thính Miên hơi gắt ngủ.

Lý Mục Trạch đã dậy sớm mua bữa sáng, chăm sóc chu đáo cho Miên Miên nguôi cơn giận .Tay trái bưng sữa đậu nành, tay phải cầm quần áo Thẩm Thính Miên, hắn ngồi xổm dưới giường cẩn thận hỏi Thẩm Thính Miên đang hờn dỗi: “Hay là em uống sữa trước đi?”

Nhìn cảnh này thật kỳ lạ, bên ngoài bức tường sơn màu đen có những con chim trắng muốt, chúng dang rộng đôi cánh vỗ thật mạnh, từng nhóm từng nhóm hòa vào đàn cất cánh bay vút cao lên không trung, bay đến nơi chân trời mới. Trong phòng lại có hai kẻ đang trừng mắt nhìn nhau, không để ý ngoài cửa sổ nhựa sống đang căng tràn.

“Không uống.”

Lý Mục Trạch đưa quần áo sang: “Vậy em mặc quần áo trước nhé.”

“Cút đi! Em không muốn nhìn thấy anh nữa.” Thẩm Thính Miên ngồi trên giường giận dỗi, tóc cậu bù xù, lọn tóc vểnh lên như cũng thể hiện nỗi giận của chủ nhân. Cả người cậu đau nhức âm ỉ, thấy tên đầu sỏ gây tội là lại cáu.

Hôm nay có lịch trình hẹn hò nên sáng không thể ngủ nướng được. Tình yêu là động lực nguyên sơ nhất, trước ngày hôm nay Thẩm Thính Miên tin tưởng tuyệt đối vào điều đó. Trình tự hẹn hò được sắp xếp là đầu tiên sẽ đi xem phim trước rồi đi ăn cơm, nhưng sau đó bạn học Lý ngượng ngùng đưa ra yêu cầu đổi thay đổi trình tự, vì thế bọn họ liền thật sự thay đổi cái trình tự.

Không trút giận lên đầu hắn thì còn trút lên đầu ai! Thẩm Thính Miên ánh mắt càng hung dữ hơn: “Tránh ra.”

“Vâng, vâng anh sẽ cúi sát xuống đất.” nói rồi Lý Mục Trạch cúi xuống thấp chỉ lộ đỉnh đầu, tay giơ quần áo lên cao, giống như đang tước vũ khí đầu hàng, “Được chưa, em mặc quần áo vào đi.”

Thẩm Thính Miên nhìn hắn, hăm dọa: “Em không yêu anh nữa.”

Lý Mục Trạch phì cười, hắn rất muốn kìm lại nhưng đã thất bại.

Thẩm Thính Miên sững sờ không tin nổi: “Em nói là em không yêu anh, em nghiêm túc!!!”

“Anh biết rồi, không yêu thì không yêu.” Lý Mục Trạch lại nhỏm dậy, bò đến trước mặt Thẩm Thính Miên tay ôm quần áo, dâng lên cung kính, “Em mau mặc quần áo vào đi, anh đã bật điều hòa rồi, phòng lạnh lắm.”

Đó có lẽ là tình yêu, hai người cứ muốn dính sát bên nhau, ôm ôm ấp ấp quấn quýt vào nhau.

Thẩm Thính Miên nhận lấy đồ mặc quần áo vào, khi rời giường dù đã cố nhẹ nhàng nhưng vẫn thấy đau tới xuýt xoa. Cậu thầm nghĩ thân thể của mình thực sự kém cỏi chỉ lần đầu tiên “làm” mà đã không chịu nổi. Không thể được, sau này cậu còn muốn lật kèo trên giường khiến Lý Mục Trạch phải khen cậu không ngớt miệng.

Cậu uống sữa đậu nành rồi uống thuốc, bỗng dưng cảm thấy bất ngờ: “Hôm qua ngủ ngon quá đi mất.”

Là tại sao, bởi vì mệt quá chứ sao nữa.

Lý Mục Trạch đang ở cầm điện thoại xem mấy giờ phim chiếu, nghe vậy ngẩng đầu lên dịu dàng cười. Năm tháng ẩn hiện giữa hai hàng lông mày, vào giờ phút này, Thẩm Thính Miên cảm thấy mình có thể sống lâu trăm tuổi.

Hôm nay Thẩm Thính Miên cực kỳ ngang bướng.

Mới ra khỏi khách sạn, cậu liền bắt đầu nhăn nhó, bước trên đường như một gã say rượu. Nhìn người yêu như vậy, Lý Mục Trạch cảm thấy cậu thiếu điều sợ người khác không biết chuyện gì đã xảy ra. Hắn không còn xấu hổ lo lắng như hôm qua nữa mà áy náy khẽ hỏi: “Anh cõng em đi nhé, được không?”

Nghe hắn nói như vậy, Thẩm Thính Miên ngay lập tức leo lên lưng của Lý Mục Trạch.

Không một chút ngại ngần, cậu ôm cổ Lý Mục Trạch, dựa vào lưng dồn hết sức nặng vào lưng hắn, đây là bạn trai của cậu, là người nhà, là nơi có thể là chính mình, có thể làm nũng, tùy ý, không cần quá ngoan.

Hai người đi trên đường, dũng cảm đón lấy những ánh mắt khác nhau nhìn vào. Lý Mục Trạch đứng dưới mặt trời để ánh nắng rực rỡ chiếu khắp thân thể, hắn quay lại: “Trên mặt anh dính gì ấy, em lấy xuống cho anh.”

Thẩm Thính Miên sờ sờ mặt hắn, không biết đã gạt xuống chưa: “Được chưa anh?”

“Được rồi” Lý Mục Trạch vui vẻ trả lời, còn nhấc chân cậu lên đá lung tung, “Em đỉnh lắm đấy! Em có biết không?”

“Em biết mà” Thẩm Thính Miên bình tĩnh đón nhận lời khen, hỏi lại hắn “Anh có mệt không?”

“Không mệt tí nào!”

“Vậy anh cũng siêu đỉnh.”

Sau đó hai người cũng phá lên cười, trong lòng vui vẻ, vào giây phút này hạnh phúc là điều quan trọng nhất.

Thẩm Thính Miên cảm thấy nhạy cảm, yếu đuối không phải là chuyện đáng xấu hổ đến vậy, làm người kìm nén cảm xúc cũng không hề khó khăn. Nhìn từ một góc độ khác, cậu là người giàu tình cảm, có thể tự hào mình bẩm sinh đã biết lắng nghe có thể thấu cảm đồng cảm. Tương lai cậu cũng có thể giúp đỡ rất nhiều người khác, tựa như bản thân cậu cũng đã từng nhận được sự giúp đỡ từ rất nhiều người.

Thẩm Thính Miên và Lý Mục Trạch giống như một cắp đôi yêu nhau bình thường, đến rạp chiếu phim của trung tâm thương mại, mua bỏng ngô, chọn bộ phim điện ảnh đang “hot” nhất để xem.

Cảm giác xem phim ở rạp chiếu phim và xem trên máy tính hoàn toàn khác nhau.Trước đây Thẩm Thính Miên cảm thấy việc đi xem phim thật phí tiền, nhưng hôm nay khi ngồi trước một màn hình siêu lớn, nhìn thấy mọi người xung quanh háo hức chờ đợi, còn có cả Lý Mục Trạch ở bên, bàn tay, góc nghiêng của hắn đều đầy ắp trong ánh mắt Thẩm Thính Miên, khiến cậu thầm cảm ơn tình yêu này đã không tới muộn.

Trên thế giới này có đến hàng tỉ người, nơi đâu cũng là người cả, nhưng chỉ có Lý Mục Trạch là đặc biệt, chỉ cần ngồi bên người này, chỉ hơi thở của người ấy cũng có thể khiến Thẩm Thính Miên cảm thấy cuộc sống này thật tươi đẹp.

Lý Mục Trạch không biết Thẩm Thính Miên lúc này đang âm thầm cảm thán, hắn bất ngờ quay sang, kề sát tai Thẩm Thính Miên nói nhỏ: “Phim này chẳng hay tí nào.”

“Ha ha” Thẩm Thính Miên giữ cằm hắn, “Xem em này, em đẹp lắm.”

Lý Mục Trạch véo nhẹ má hắn: “Cậu bé siêu tự luyến này.”

Mình tự luyến lắm sao? Thẩm Thính Miên nhìn chằm chằm đôi nam nữa ôm hôn nhau thắm thiết, cậu nói với Lý Mục Trạch: “Họ đang hôn nhau.”

Lý Mục Trạch tưởng cậu đang hâm mộ, liền nói: “Chúng ta cũng có thể mà.”

Chúng ta đương nhiên có thể, Thẩm Thính Miên trong lòng chắc chắn, chúng chuyện gì cũng có thể làm bởi vì cái gì hai ta cũng đều đã làm cả.

Cậu nâng bàn tay Lý Mục Trạch lên, thành kính hôn lên mu bàn tay ấy.

Anh sẽ mãi mãi thiên vị em, anh chỉ thuộc về một mình em.

Sau khi hết phim cả hai thong dong đi từ rạp chiếu phim ra. Cả một tầng rộng lớn đầy các quán ăn ồn ào náo nhiệt, đang giờ cơm nên quán nào cũng kín người hết chỗ. Cặp tình nhân không thích ồn ào liền chọn một quán vắng người, cùng ăn món “gà Tân Cương”.

*大盘鸡: một món ăn nổi tiếng của Trung Quốc, phổ biến ở Tân Cương và các vùng Tây Bắc như Cam Túc , Thiểm Tây

Khi Lý Mục Trạch đặt đũa xuống, Thẩm Thính Miên vẫn còn đang thưởng thức, cậu “chóp chép” và vài miếng là hết một bát cơm, lại xới thêm một bát nữa.

Lý Mục Trạch ngạc nhiên nhắc nhở hắn, giọng như phụ huynh tính toán chi li: “9 giờ sáng hôm nay em đã ăn hết đống đồ ăn vặt hôm qua mua ở siêu thị, 10 giờ chúng ta xem phim ăn bỏng ngô, giờ mới 12 giờ đến giờ cơm, em lại ăn nhiều như vậy.”

Thẩm Thính Miên vừa gật đầu vừa ăn đồ trong bát như hổ đói, cậu cũng không để ý tới hắn đang nhấn mạnh vấn đề thời gian  : “Bụng em tốt thôi mà.”

Là sao, vấn đề quan trọng ở đây là bụng tốt sao!

Lý Mục Trạch buông thõng hai tay, bất lực nhìn cậu vừa cười vừa nghĩ, trắng trẻo mập mạp cũng tốt lắm, cực kỳ khỏe mạnh, đây là chú heo trắng nhỏ của hắn.

Hắn cứ cười tủm tỉm như vậy nhìn chằm chằm bé heo trắng đang ăn uống thả cửa, trong lòng ngập tràn cảm giác thành tựu kỳ lạ.

Bé heo trắng nhíu mày: “Có phải anh cảm thấy em giống một con heo không?”

Lý Mục Trạch không lắc cũng chẳng gật đầu, hắn nghĩ giữa hắn và Thẩm Thính Miên nhất định là có duyên phận kì diệu gắn kết với nhau nên kiếp này mới có thể gặp gỡ rồi yêu nhau. Phải bên nhau, mãi mãi bên nhau, về sau phần mộ cũng xây cạnh bên nhau, không, cùng nhau hoả tang là tốt nhất, sau đó con cháu rải tro xuống biển xanh… À, còn chuyện không có con cái cũng chẳng sao cả, hai người có thể nhận nuôi một đứa trẻ, mà Thẩm Thính Miên chẳng phải chính là một đứa trẻ sao? Lý Mục Trạch càng nghĩ càng xa, Thẩm Thính Miên ngồi cạnh nhìn về phía cậu ánh mắt tràn ngập tò mò nghiên cứu.

Chiều hôm ấy, hai người đi dạo ngắm các cửa hàng trong trung tâm thương mại.

Thẩm Thính Miên trước đây không hiểu, cảm thấy các cặp đôi yêu nhau bình thường toàn làm mấy chuyện vô nghĩa. Nhưng từ khi cậu chìm trong tình yêu mấy chuyện linh tinh vụn vặt hằng ngày lại có thể ấm áp lãng mạn đến vậy. Cậu dạo bước trong những gian hàng được trang trí lịch sự ở trung tâm thương mại, có điều hòa có nước mát còn có cả Lý Mục Trạch đang lẩm bẩm cáu kỉnh ở bên, có đôi khi cậu mong ước thời gian có thể dừng lại ở giây phút này đây. Nếu giây phút này là vĩnh hằng, cả cuộc đời này của cậu cũng không còn gì tiếc nuối.

Thẩm Thính Miên lấy một chiếc áo sơ mi trắng từ từ giá áo, cậu ướm thử lên người Lý Mục Trạch.

Lý Mục Trạch rất phối hợp, còn nhướng mày tinh nghịch với cậu.

Thẩm Thính Miên hy vọng hắn vĩnh viễn giữ hình ảnh cậu trai này, cậu lại cất áo lên chỗ cũ. Lý Mục Trạch đi theo cậu hỏi: “Sao vậy, anh không hợp với cái áo đấy à?”

Đương nhiên không phải, Thẩm Thính Miên cười: “Là nó không hợp với anh.”

Lý Mục Trạch không hề bất ngờ: “Ồ, nên lỗi là do nó à.”

“Đúng vậy,” Thẩm Thính Miên gật đầu, đánh cái áo kia một cái, “Nó sai bét rồi.”

Chiếc áo sơmi vô tội yên lặng chăm chú nhìn bóng hai người dần rời xa, trong lòng nó cảm giác bi thương cuộn trào. Khi một chiếc áo không có chốn đi về thì không có đôi tình nhân nào là vô tội cả.

Đi ngang qua cửa kính có một quả bóng lớn màu sắc rực rỡ xoay tròn.

Thẩm Thính Miên dán bàn tay lên, cậu hút trà sữa, hết sức chăm chú nhìn quả bóng nhiều màu rực rỡ kia, nhìn nó xoay tròn, bên trong màu sắc giống như chìm trong nước biển, từng đợt sóng vỗ, giống như có thể bay vào mắt Thẩm Thính Miên.

Lý Mục Trạch dang chân ra ôm cậu từ phía sau, thấy cậu đang nhìn quả bóng đầy màu sắc, Lý Mục Trạch thì ngắm cậu.

“Em thích đến vậy hả?”

Nghe được câu hỏi, mắt Thẩm Thính Miên chuyển hướng sang Lý Mục Trạch.

Trên mặt Lý Mục Trạch cũng được phủ bởi rất nhiều màu sắc, không thể phân nổi màu đỏ, lam, tím hay cam, cũng có lẽ là tất cả những màu sắc ấy.

Lòng bàn tay Thẩm Thính Miên trên kính bắt đầu nóng, hắn muốn hỏi Lý Mục Trạch, Có sợ hãi khi phải duy trì yêu xa, có cảm thấy vất vả không?

“Em đang nghĩ gì vậy?” Lý Mục Trạch hỏi cậu, tay đỡ lên eo, “Em nhìn quả bóng này mấy phút rồi.”

Thẩm Thính Miên nói cho hắn: “Em suy nghĩ rất nhiều.”

“Ừm, vậy em nói anh nghe đi.”

Nhưng em đã nghĩ được đáp án rồi, Thẩm Thính Miên cười dịu dàng: “Có thể gặp được anh thật sự là điều tuyệt vời.”

Cậu cho rằng Lý Mục Trạch sẽ trêu trọc cậu ngọt ngào, không ngờ hắn đáp: “Một tiếng trước anh cũng đã nghĩ vậy.”

Điều này thật quá quá kỳ diệu.

Có những người sinh ra đã hợp để trở thành người yêu của nhau sao? Có, hai người họ chính là như vậy, là nhân chứng sống, một ví dụ rõ ràng. Đó là tình yêu hạnh phúc đến mức nào chứ, chỉ khi nhìn vào mắt nhau là đã có thể cảm nhận được nhiều thứ.

Thẩm Thính Miên và Lý Mục Trạch đi trên con đường tươi sáng, cậu cảm nhận được cơn gió dịu dàng đang thổi, cảm nhận được ánh mặt trời chiếu lên người, cảm nhận được ấm áp, thấy rõ những biểu cảm trên gương mặt của những người đi trong dòng người hiện ra ở trước mặt cậu. Lần đầu tiên cậu chạm vào một thế giới chân thật như vậy chứ không phải nhốt bản thân mình lại trong thế giới của riêng mình, tự trách bản thân tự hối hận.

Dần dần cậu phát hiện, sau khi cậu đã khỏi bệnh cậu sẽ tan ra, những vết sẹo được xóa đi như chưa từng xuất hiện. Cậu cảm thấy bản thân hiện tại thật quen thuộc, cứ như là đứa trẻ khỏe mạnh của nhiều năm về trước đã trở về.

Thẩm Thính Miên nhớ lại những năm tháng gian khổ cậu đã đi qua, ký ức mờ nhạt mơ hồ chẳng rõ ràng, thật giống như chính cậu dựng lên nỗi đau không có thật. Cậu thậm chí còn hoài nghi bản thân có từng mắc bệnh trầm cảm thật không, vì những gì còn lại chỉ là một giấc mộng buồn, chớp mắt đã biến tan.

Thật tốt quá, trong giây phút đó Thẩm Thính Miên không nghĩ về việc cậu đã khỏi bệnh khỏe lại rồi, mà là từ nay về sau cậu có thể chăm sóc Lý Mục Trạch rồi.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.