Học ở đại học C đã một năm, Lý Mục Trạch duy trì nhịp độ yêu xa ổn định.
Trung bình mỗi tuần hắn sẽ gọi hai cuộc điện thoại cho Thẩm Thính Miên, mỗi tháng nhất định sẽ đến trường thăm cậu một lần. Đôi khi hắn nghĩ, cứ như mình đang thật sự nuôi một đứa con nhỏ vậy, hy vọng cậu có thể thoải mái hơn, nghịch ngợm hơn, tốt nhất có thể là một đứa trẻ vô tư chẳng sợ trời đất gì.
Tuần trước, Thẩm Thính Miên ở đầu dây bên kia hỏi hắn: “Ngày kia anh có thể đến thăm trại giam không đàn anh?”
Xem ra là cả hai ăn ý nhau đến mức không cần nói ra, Lý Mục Trạch tìm an ủi trong nỗi nhớ nhung, tưởng tượng Thẩm Thính Miên đang hôn hắn trong không gian tưởng tượng. Yêu xa có bao nhiêu đau khổ chứ, đối với Lý Mục Trạch mà nói yêu Thẩm Thính Miên mười năm dài đằng đẵng cũng như mới yêu một ngày. Đây là chuyện đơn giản nhẹ nhàng nhất trên thế giới này.
Ngày hẹn đã đến, Lý Mục Trạch đúng hẹn đứng trước cổng trường đợi, chân hắn dẵm lên lớp lá vàng khô của mùa thu nhuộm màu, tiếng lá vỡ vụn dưỡi bước chân, hắn đưa cho Thẩm Thính Miên một túi hạt dẻ rang đường mới rang xong.
Thẩm Thính Miên nhận lấy tò mò: “Sao anh không nhìn thẳng vào em?”
Lý Mục Trạch tay đút túi quần, mắt nhìn xuống chân dẫm lá khô, nhìn như người lớn nhưng lời nói ra đầy ngượng ngùng y như trẻ con: “Vì em đang mặc đồng phục.”
Thẩm Thính Miên đương nhiên hiểu anh đang muốn nói gì, cậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/being-towards-death-khach-he/2767272/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.