Vào bất cứ lúc nào, cuộc đời cũng chỉ có một trọng điểm.
Chiều hôm sau thì chúng tôi tới được Phượng Hoàng cổ trấn ở Tương Tây.
Kiếm một khách sạn rẻ tiền trú tạm. Hai người kia đã mệt phờ, vừa vào phòng đã lăn ra ngủ say như chết. Còn tôi thì lang thang ra ngoài kiếm Lông Mi.
Bờ sông vắng vẻ đìu hiu. Thuyền nan xếp thành một hàng dài, nước sông cuồn cuộn chả. Trên bờ chỉ có vài người địa phương ăn mặc kiểu người Miêu. Mùa đông lạnh lẽo này du khách rất ít khi tới đây, khung cảnh cũng trở nên tiêu điều xơ xác. Tôi đi dọc theo con phố nhỏ lát đá xanh kéo dài xuyên xuốt thị trấn, đi từ đầu tới cuối, rồi lại vòng trở lại mấy lượt, không thấy Lông Mi đâu, bèn quyết định thử hỏi thăm trong các khách sạn, đã hỏi một lượt hết cả các khách sạn gần đó mà cũng chẳng có thu hoạch gì.
Bước trên chiếc cầu nhỏ qua sông, tìm hết một lượt các khách sạn bên bờ đối diện. Trừ một căn phòng có con gái đang tắm là chưa tìm, vẫn chẳng thấy Lông Mi đâu. Bèn đứng đợi trước căn phòng kia, chờ cô gái ra ngoài, không phải Lông Mi.
Đột nhiên tôi ý thức được rằng mình đang phải đối diện với một cuộc tìm kiếm trên diện tích rộng tới 960 vạn km2, một cuộc tìm kiếm tuyệt đối không dễ hơn cuộc “Giải cứu binh nhì Ryan” trên phim chút nào, trong lòng không khỏi cảm thấy hơi chán nản.
Quay trở về khách sạn, tôi nằm vật ra giường, đầu óc trống rỗng.
Hai người kia giờ mới bò
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ben-canh-thien-duong/1669867/chuong-27-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.