Đêm đông gió lạnh thấu xương, một mình Uông Nhận đi ở đầu đường, tâm tình phức tạp, bước chân thong thả, trong lòng còn ôm hộp hạt dẻ rang đường kia.
Đi tới đi lui, anh lại quay đầu nhìn thoáng qua tòa nhà của Bệnh viện bảo hiểm phụ nữ, tên bệnh viện phát sáng rõ ràng trong đêm tối, anh nghĩ đến một tuần qua, người và chuyện gặp phải trong phòng bệnh ba người kia, đột nhiên đáy lòng sinh ra một loại cảm giác không chân thật.
Giường 10, giường 11, giường 12, phòng bệnh vẫn như cũ, nhưng tất cả mọi người bên trong đều đã thay đổi.
Giống như kết thúc một vở kịch, ngay cả cơ hội chào tạm biệt cũng không để lại cho anh, Uông Nhận quay đầu lại nhẹ nhàng thở dài, lại lắc đầu, tự giễu cười ra tiếng.
Anh mở hộp hạt dẻ rang đường trên tay ra, lấy ra một hạt bóc vỏ ăn, hạt dẻ nguội nên không ngon lắm, Uông Nhận nhíu mày ghét bỏ, cảm thấy cho dù nó nóng, mùi vị cũng không bằng túi anh mua ở cửa tiểu khu.
Anh cố chấp cho rằng đây là lời hứa anh đã hứa với La Vũ Vi – chờ cô khỏe lại, tôi mua hạt dẻ rang đường cho cô ăn.
Có lẽ, căn bản La Vũ Vi không nhớ được chuyện này.
——
Trưa thứ năm, Uông Nhận kết thúc công việc buổi sáng, các đồng nghiệp thảo luận nên ra ngoài ăn cơm hay gọi đồ ăn bên ngoài, có người hỏi anh: "Renick, cậu ăn lẩu cay không?"
Uông Nhận như không nghe thấy, khoanh tay ngồi trên ghế làm việc nhìn chằm chằm máy tính đến xuất thần,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ben-trai-ham-yen/1254967/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.