Tần Thiệu Mẫn bật cười, còn vỗ tay tượng trưng: “Không hổ là cậu Lâm nhà ta, đúng chuẩn tư bản.”
Lâm Xuyên không nói gì nữa. Tần Thiệu Mẫn là bạn đại học của anh, một người đến từ một tỉnh nào đó ở phương Bắc Trung Quốc nhưng giọng nói lại vô cùng đa dạng như pha lẫn cả năm sông bốn bể. Ở Hong Kong nhiều năm nhưng chẳng thể nói được mấy câu Quảng Đông nghe chuẩn, thậm chí còn nghe không hiểu lời người ta nói, thế mà tiếng Phổ Thông đôi khi lại có chút “plastic” đặc trưng, lâu lâu lại còn cố ý chen vài từ tiếng Anh vào câu nói, cố tình làm ra vẻ thời thượng.
Cậu ấm thoạt nhìn không có thiên phú ngôn ngữ này sau khi tốt nghiệp đại học đã về công ty gia đình làm việc hai năm, sau đó bỗng dưng lại chạy sang Pháp du học. Khi Lâm Xuyên nghe tin này, anh cũng khó bề tưởng tượng nổi.
Phía bên này, Đường Nguyệt Thư bình tĩnh từ chối lời đề nghị của hai vị khách kia.
Cuộc sống đã rèn giũa cô trở nên chai sạn đến mức bình thản để ứng phó với kiểu quấy rối này.
Nhưng hai gã đàn ông da trắng kia có lẽ vì đi cùng nhau nên lại càng to gan hơn. Sau khi nghe Đường Nguyệt Thư từ chối, họ không những không dừng lại mà còn cười cợt lộ liễu hơn. Họ bắt đầu hỏi thăm xem cô là sinh viên của trường đại học nào, sống ở đâu, bình thường có đủ tiền chi tiêu không rồi ra giá 2000 euro mỗi tháng hòng bao nuôi cô.
Thật ra, 2000 euro không ít nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ben-trang-hy-phuc/2839371/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.