“Chắc là món quà kia của cậu đã phát huy hiệu quả."
Vân Niệm trong lòng vẫn sợ hãi, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống, không chút nghĩ ngợi vội lắc đầu: “Không dám, không dám nữa.” Chỉ sợ chậm một chút, Chu Hành Nghiên lại tìm cách đối phó cậu.
Chu Hành Nghiên thấy cậu nước mắt ngắn dài, không thể nào lau sạch, cũng không thèm lau, đem kem bơ trên người trét lên mặt cậu.
Vân Niệm vô lực ôm lấy cánh tay anh, dùng ánh mắt năn nỉ anh đừng như vậy nữa, trong miệng lại nói: “Sau này tôi sẽ không dám lãng phí đồ ăn nữa.”
Chu Hành Nghiên nhìn khuôn mặt cậu lúc kích động càng thêm diễm lệ, trong khoảnh khắc muốn đưa ngón tay dính đầy kem bơ của mình vào miệng cậu, làm cho hai cánh môi ấy càng thêm đệp đẽ càng thêm ướt át.
Vân Niệm thấy anh cuối cùng cũng dừng lại, lúc này mới có sức quan sát hoàn cảnh xung quanh, thì ra Chu Hành Nghiên đưa cậu vào phòng tắm, giờ phút này cậu đang ngồi trên bồn rửa mặt, lưng tựa lên bức tường vừa cứng vừa lạnh, phía dưới mông bị cộm đau đến hoảng.
Cậu đẩy vai Chu Hành Nghiên mấy lần, muốn thoát khỏi nơi này.
Chu Hành Nghiên lấy lại tinh thần, ý thức được hai người hiện tại quá sát nhau, Vân Niệm bị anh dùng thân thể kẹp giữa bồn rửa mặt và vách tường, co rúm thành một quả bóng, trên mặt còn nước mắt chưa khô, và cả lớp kem bơ anh đã bôi lên trong lúc nhất thời xúc động.
Anh chậm rãi lui lại, nhìn thoáng qua mặt đất, xác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/benh-my-nhan-bi-sung-hu-hong-diep-nguyet-thuong/2045775/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.