Một bó hoa cúc, một chén rượu nhỏ, vài nén hương được đặt ngay ngắn trước một ngôi mộ.
Ánh mắt Liễu Tầm Cần lướt qua những dòng chữ trên bia mộ, dừng lại thật lâu ở đó.
Bao năm qua chẳng được nghỉ ngơi, miệt mài nghiên cứu phương pháp khôi phục linh căn, rốt cuộc cũng tìm ra manh mối nhưng... Vẫn là chậm một bước.
Nàng siết chặt tờ giấy đã được sửa chữa hàng ngàn lần, nay đã nhăn nhúm trong tay áo.
"Duyên phận trên đời thật vô thường."
Liễu Tầm Cần hoàn hồn, quay đầu nhìn về phía sau, có chút bất ngờ.
Không biết Khanh sư điệt đã đến từ lúc nào, có lẽ là cùng đường với nàng.
Nàng ta khom người, cũng đặt một bó hoa ở nơi này, cúi đầu sửa sang lại đồ cúng cho ngay ngắn.
"Sư thúc, những năm qua người đã tận lực rồi, đừng quá tự trách bản thân."
Liễu Tầm Cần lắc đầu, nhìn bia mộ lần cuối, rồi châm lửa đốt tờ giấy mỏng trong lòng bàn tay thành tro, sau đó từ từ buông tay, mặc cho gió cuốn đi.
"Đi thôi."
Nàng xoay người.
Hôm nay trời âm u, mưa phùn lất phất. Nhưng cảnh sắc Cô Tô dưới trần gian lại rất hợp với thời tiết này, mây đen kéo đến không khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, chỉ thấy sắc nước trời hòa vào nhau, mờ ảo trong màn mưa bụi.
Hai người trên đường trò chuyện không nhiều, Liễu Tầm Cần thuận miệng hỏi vài câu về tình hình sức khỏe của Vân Thư Trần, Khanh Chu Tuyết thành thật trả lời, sau đó cả hai im lặng suốt quãng đường.
Nửa sườn núi có một ngôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/benh-my-nhan-su-ton-nghin-tang-cam-bay/574906/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.