Đêm nay, đưa Vân Chỉ Yên về tông môn xong, Đường Già Nhược hiếm khi không vội rời đi.
Nàng một thân hắc y ẩn mình trong ánh trăng, chỉ còn đôi mắt như đang suy tư điều gì đó, nhìn chằm chằm bóng dáng kia khuất dạng sau khúc quanh.
Trong bóng cây, tiếng xào xạc truyền đến.
"Ngươi ba ngày hai bữa chạy ra ngoài, chính là vẫn luôn ở cùng nàng ta sao."
Bóng Đường Già Nhược in trên mặt đất càng lúc càng đậm, đến khi đậm như mực tàu không tan, lại như pha thêm nước mà nhạt đi, từ một chia thành hai, một bóng người tương tự rơi xuống bên cạnh nàng.
Người đến ngữ khí trầm xuống, lạnh lẽo.
Đường Già Nhược dường như nhận ra điều gì, hơi kinh ngạc, nghiêng mắt nhìn, quả nhiên là nàng ta.
Là muội muội của nàng đến.
"Hửm? Ngươi làm sao tìm được ta?"
Đường Già Diệp nhíu mày, cũng nhìn về cùng một hướng với nàng, lạnh lùng nói, "Đương nhiên là lần theo mùi mà đến. Nữ nhân kia là người tu đạo, trời sinh tương khắc với chúng ta --- khí tức của nàng ta thật khiến người ta chán ghét."
Vậy sao.
Đường Già Nhược bình thản hít thở, cảm thấy trong gió đêm xào xạc, vẫn còn lưu lại hương thơm thanh khiết của nàng.
Cũng không đến nỗi đáng ghét.
"Ngươi... Thích nàng ta?"
Giữa hai tỷ muội sinh đôi dường như luôn có một sự đồng cảm kì lạ. Người kia im lặng không nói, nhưng dường như mọi thứ đều hiển hiện rõ ràng.
Đường Già Diệp khẽ cắn môi dưới, có vẻ không hiểu.
Đường Già Nhược đứng lặng trong gió đêm một lúc lâu,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/benh-my-nhan-su-ton-nghin-tang-cam-bay/574913/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.