Khi nàng tỉnh lại lần nữa, đã không biết mình đang ở nơi nào.
Vân Chỉ Yên đột nhiên mở mắt, đưa tay ra xung quanh nắm lấy, sờ thấy một số loại vải mềm mại. Nàng chống người dậy, choáng váng trong giây lát, rồi từ từ ngồi dậy.
Lúc này nàng đang ngồi trên một chiếc thuyền nan, xuôi theo dòng suối trôi xuống.
Xung quanh toàn là những cây phong đỏ, sinh trưởng vô cùng tươi tốt, từng chiếc lá căng mọng, rực rỡ như mào gà.
Đây là...
"Thế nào." Một giọng nữ vang lên bên tai nàng, "Cảnh sắc như vậy, ta đoán ngươi chưa từng thấy bao giờ. Phải không?"
Vân Chỉ Yên nhìn nàng chốc lát, sau khi hiểu rõ tình cảnh của mình, sắc mặt nhanh chóng lạnh xuống.
"Đây là nơi nào?"
"Không biết."
Nữ nhân kia nói chuyện càng thêm khó chịu, chỉ cười trừ cho qua chuyện, "Dù sao thì ta cũng không quen thuộc lắm với Lưu Vân tiên tông, phải không."
"Ta căn bản không quen biết ngươi, cũng chẳng biết ngươi họ tên gì." Vân Chỉ Yên nắm chặt tay nàng ta, nhíu mày nói, "Cũng không muốn cùng ngươi ra ngoài dạo chơi. Thả ta trở về."
Đôi mày kia nhướng lên, ánh mắt mang theo thâm ý nhìn chằm chằm mu bàn tay mình, dường như đang hỏi nàng làm gì vậy.
Vân Chỉ Yên nhất thời lúng túng, nhớ tới lời nữ nhân này từng nói, phong tục hai nơi khác biệt, bèn buông tay ra.
"Đường Già Nhược."
Nàng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía lá phong xa xa, ngắn gọn báo ra tên mình, Đường Già Nhược hơi nghiêng đầu, cẩn thận quan sát sắc mặt Vân Chỉ Yên, thở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/benh-my-nhan-su-ton-nghin-tang-cam-bay/574915/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.