Nơi này tuy không phải là đồng hoang vắng vẻ, nhưng quả thật là một bãi tha ma.
Trong màn sương đêm mờ ảo, có thể thấy một ngọn nến sáng rõ, được duy trì cẩn thận bằng pháp lực.
Khanh Chu Tuyết tay cầm ít bánh trái, cúi người đặt trước bia mộ.
Họ sắp sửa lên đường, nên nhân tiện ghé qua tảo mộ.
Không ngờ Việt Trường Ca cũng đi đường tắt, tình cờ gặp phải.
Vân Thư Trần đứng bên cạnh, cầm ô che nghiêng về phía đó một chút.
Nhưng đôi mắt ẩn dưới vành nón, không nhìn Khanh Chu Tuyết, mà nhìn Việt Trường Ca với vẻ cười như không cười.
"Sư muội đây là muốn đi đâu? Không bằng cùng chúng ta đồng hành?"
"Quả nhiên là nhân sinh hà xứ bất tương phùng." Việt Trường Ca đột nhiên nghiêm túc: "Ngươi--"
Vân Thư Trần hướng về phía người kia chậm rãi bước một bước, ngón tay xoay cán dù, tạo thành một vòng.
Việt Trường Ca gắt gao ôm lấy Liễu Tầm Cần, cúi người bên tai nàng nhỏ giọng nói: "Ngươi đừng để nàng ta tới gần. Cho dù mất hết tu vi, ánh mắt này cũng đủ đáng sợ."
"Ngươi trước đây không đi trêu chọc nàng ta, hiện tại cũng sẽ không chột dạ. Huống hồ, chuyện này thì có liên quan gì đến ta?" Liễu Tầm Cần không chút thương xót.
Tuy nói vậy, Liễu Tầm Cần vẫn quay sang Vân Thư Trần, "Không thuận đường. Chỉ là xuống núi tìm một ít dược liệu luyện đan thôi, sẽ không ở bên ngoài lâu đâu."
Vân Thư Trần gật đầu, lại lạnh lùng liếc Việt Trường Ca một cái, "Vì không thuận đường, sư tỷ cứ từ từ."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/benh-my-nhan-su-ton-nghin-tang-cam-bay/574921/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.