"Trần nhi?"
Không có động tĩnh.
"Sư tôn?"
Vẫn không có động tĩnh.
Vạn núi trùng trùng điệp điệp, mây tầng tầng lớp lớp, ráng chiều huyền bí diễm lệ. Đáng tiếc cảnh sắc tuyệt vời như vậy, hai người đứng trên đỉnh núi lại không có tâm trạng thưởng thức.
Đỉnh Nhất Mộng Nhai.
Thiếu nữ áo tím khoanh tay đứng đó, nhìn dải lụa đỏ bay phấp phới trên đỉnh Hoàng Chung Phong, không nhúc nhích, tựa như một pho tượng.
Trước mặt nàng là ánh sáng ráng chiều, sau lưng là bóng tối vô tận. Toàn thân toát lên vẻ lạnh lùng, cô độc.
Từ khi nhìn thấy dải lụa đỏ bay phấp phới trên không trung Thái Sơ Cảnh, từ khi không bước chân ra khỏi cửa suốt một ngày, từ khi biết được nàng nói mớ ban đêm đã... bại lộ tất cả, Khanh Chu Tuyết nhẫn nại phối hợp với nàng thật lâu ---
Vân Thư Trần vẫn luôn đứng ở chỗ này, gần như không hề nhúc nhích.
Bạch y tiên nữ đứng sau lưng nàng, khẽ nhếch môi cười, nhưng nụ cười trên mặt còn chưa kịp đông cứng lại thì Vân Thư Trần nghiêng mặt, ánh mắt u u liếc nhìn nàng.
Nụ cười kia liền tắt ngúm.
Sắc mặt nàng ta trở nên bình thản, không chút biểu cảm, tự mang theo một vẻ lạnh lùng.
Khanh Chu Tuyết thản nhiên dời mắt, nhìn về phía dãy núi xa xa, lông mày nàng thậm chí còn hơi nhíu lại vì cố nhịn cười, trông như đang trầm tư suy nghĩ.
Vân Thư Trần quay lại, cụp mắt nói, "Muốn cười thì cười. Nhịn làm gì."
Người kia thật sự nghe lời, một tiếng cười khẽ liền từ khe môi thoát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/benh-my-nhan-su-ton-nghin-tang-cam-bay/574923/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.