Thật ra, có lẽ đã lâu rồi Khanh Chu Tuyết chưa được nghỉ ngơi tử tế.
Vừa mới thức dậy, nàng còn cảm thấy hơi khó chịu, lúc này cũng có chút buồn ngủ.
Về phần vì sao buồn ngủ, còn phải kể đến việc sáng sớm tinh mơ đã không buông tha cho đồ đệ, cũng không buông tha cho chính mình... Nàng không phải là mong đồ đệ thành Phượng Hoàng, điều này phải quy cho sự cố chấp trong lòng Khanh Chu Tuyết --- cũng là sự cố chấp trong lòng rất nhiều kiếm tu lớn tuổi.
Ví dụ như việc luyện kiếm, vốn nên diễn ra vào lúc trời đất vừa rạng sáng.
Trên trường kiếm của nàng đã từng bao nhiêu lần hứng lấy ánh bình minh phun trào mãnh liệt.
Nếu buổi trưa mới luyện kiếm, nói lý ra cũng chẳng có gì khác biệt, nhưng luôn cảm thấy có chút không đúng. Giống như bữa trưa ăn bánh bao với súp, quẩy chấm tương lên men, rau xào với đường trắng, kỳ lạ như vậy.
Hai đồ đệ cuối cùng cũng bắt đầu thu liễm tâm tư, ngoan ngoãn luyện kiếm. Qua một thời gian nữa, cũng đến lúc các nàng phải đến các ngọn núi khác tu luyện, chuẩn bị cho kỳ khảo hạch.
Vân Thư Trần quấn mình kín mít, ngồi không dưới gốc cây cổ thụ trước sân, đặt một chiếc ghế có đệm mềm. Có một bông tuyết nhỏ xoay quanh nàng, xua tan hết thảy cái lạnh lẽo xung quanh.
Trên bàn bày điểm tâm và trà, phòng ngừa tiểu hài tử thèm ăn.
Nàng buồn ngủ thì sẽ cuộn mình trên chiếc ghế dài êm ái này ngủ một giấc, tỉnh dậy thì nhìn hai người họ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/benh-my-nhan-su-ton-nghin-tang-cam-bay/574941/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.