Thực ra lần này nàng khóc, không phải thật sự đau lòng đến mức đó. Gắn bó với nàng bao nhiêu năm, Khanh Chu Tuyết đại khái có thể nhìn ra.
Nguyên do rất đơn giản, cũng khiến người ta bất đắc dĩ. Khanh Chu Tuyết từng tận mắt chứng kiến trong Tinh Toại --- khi Vân Thư Trần còn nhỏ, sống trong những ngày tháng khổ sở nhất, ngược lại không hề rơi một giọt nước mắt nào trước mặt người khác.
Hoặc có thể nói nàng biết khóc cũng vô dụng, Ma quân không thích kẻ yếu đuối, càng không thương xót nàng.
Sau này đến Thái Sơ Cảnh, ngày đêm ở bên sư nương, thỉnh thoảng mới vì một vài chuyện nhỏ mà giận dỗi, ủy khuất rơi lệ.
Nàng từ nhỏ đã rất biết điều, hoặc biết mình nên hướng về ai mà khóc. Khanh Chu Tuyết nghĩ đến đây, nhớ lại những chuyện cũ, không khỏi ôm nàng chặt hơn một chút. Nàng thật sự là quá hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng.
Nếu có thể, thật sự hy vọng nàng có thể ngây thơ một chút. Ít nhất ở Hạc Y Phong, khóc cười đều không giả dối. Giống như một đứa trẻ bình thường, hồn nhiên mà trưởng thành.
Dù sao năm đó chính bản thân mình khi còn nhỏ cũng dưới sự che chở của sư tôn, ngây thơ mà sống qua.
Vân Thư Trần áp mặt vào ngực nàng, bỗng nhiên cảm thấy bàn tay đang vuốt ve sau gáy dừng lại. Nàng nhịn không được ngẩng đầu, nhìn Khanh Chu Tuyết một cái.
Một lọn tóc bạc cứ như vậy rũ xuống bên mái tóc mai của nàng.
Khanh Chu Tuyết trầm ngâm chuyện cũ, khi không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/benh-my-nhan-su-ton-nghin-tang-cam-bay/574942/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.