Khanh Chu Tuyết không thể cứ mãi ở trên đỉnh núi, nàng thân là phong chủ Hạc Y Phong, ngày thường dù có nhàn rỗi đến đâu, cũng cần phải đến chủ phong vài ngày một lần.
Huống chi gần đây đang là lúc diễn ra đại hội thi đấu nội môn, trước sau có rất nhiều việc.
Nhưng nàng vẫn xin Lâm chưởng môn nghỉ phép ba ngày, chủ yếu là vì Vân Thư Trần lại bệnh rồi.
Mùa đông vẫn chưa qua, cũng không biết là chỗ nào khiến cho nàng ta bị nhiễm gió lạnh, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều ốm yếu xanh xao.
Trên đỉnh núi có thêm một tiểu đoàn tử, ngày ba bữa, y thực ở đi lại, những việc vặt vãnh trong sinh hoạt, việc việc đều nhiễm khói lửa phàm tục.
Tiểu hài tử không biết tự chăm sóc bản thân, nàng ta cứ thích ngủ mát, vô ý một cái, có thể đạp tung tất cả những thứ che chắn. Cho đến nửa đêm, lại run rẩy vì lạnh mà tỉnh giấc rồi chui vào lại.
Nói thì cũng không nghe. Xưa có chuyện dại dột nhổ mạ cho chóng lớn, mà Khanh Chu Tuyết lại phải trước khi cái mầm non này chui ra khỏi chăn, ấn trở lại.
Rất lâu rất lâu về trước, lúc hàn độc của Vân Thư Trần không phát tác, nàng quả thật cũng thích ngủ mát, có mấy lần chính là vì vậy mà bị nhiễm phong hàn.
"Ta không có đá chăn." Nàng nhỏ giọng lầm bầm, nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng gió rít trên Hạc Y Phong, tiếng tuyết đập vào cửa sổ, kèm theo vài tiếng chó sủa lác đác vọng lên từ dưới chân núi.
Khanh Chu Tuyết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/benh-my-nhan-su-ton-nghin-tang-cam-bay/574944/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.