Phóng hỏa đốt rừng, ngồi tù mọt gông
Đây là lần đầu tiên Vân Thư Trần thấy nàng dùng ánh mắt này nhìn người khác, tựa như vẫn chưa hoàn hồn.
Khi nàng bước vài bước về phía đó, đồ nhi vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt như hình với bóng.
Vân Thư Trần cảm thấy đồ nhi giống như một con thú nhỏ bị dội nước vào tổ, ướt sũng ngồi một bên, lúc này cả người nhìn hơi đáng thương.
Nàng có chút vui mừng vì cảm xúc của Khanh Chu Tuyết đã tìm về lại được một mảnh vỡ, dáng vẻ này trông càng giống một người sống có máu có thịt, có thể nói là so với trước kia đã tiến bộ rất nhiều.
Trong lòng thấp thoáng một niềm mong đợi, dường như lại gần thêm một bước.
Chỉ là cái vẻ mong manh dễ vỡ ấy thật khiến người ta thương xót. Vân Thư Trần đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của nàng, "Sao vậy?"
"Trong truyện..." Nàng ngập ngừng một chút rồi nói, "Thu Nguyệt Bạch lại chọn cách này, sư phụ nàng chắc chắn sẽ không để ý đến nàng nữa. Nhưng nàng ta thích sư phụ nhiều như vậy, không có sư phụ sẽ không sống nổi, phải làm sao bây giờ?"
Vân Thư Trần ngẩn người, rồi nhìn chằm chằm vào quyển thoại bản đang mở trên đầu gối người kia --- đây là thứ nàng không hề muốn đối mặt.
Nhưng đồ nhi dường như đã nhập tâm, đọc rất say sưa, thậm chí còn đồng cảm. Nàng không tìm hiểu tại sao sư tôn lại sưu tầm loại thoại bản này, chỉ là đặt cả trái tim mình vào trong trang giấy.
Vân Thư
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/benh-my-nhan-su-ton-nghin-tang-cam-bay/694086/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.